Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 776
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:41:35
Lượt xem: 17
Tống Văn Cảnh ôm chặt vợ, giọng anh như khẽ thở dài: “Lúc quay về ông nội đã mở cuộc họp rồi, quyết định giữ kín tin tức này, không được nói ra ngoài."
Tống Văn Cảnh: “Nếu như chúng ta đoán đúng, bức chân dung đó là anh cả, nhưng anh ấy không quay về, mà đưa tin cũng không đưa trực tiếp cho nhà, em nói xong là tại sao?"
“Là vì anh ta không muốn nhà họ Tống dính líu vào trong đó?" Diệp Mạn Tình nói tiếp.
Tống Văn Cảnh lập tức khen cô vợ nhỏ: “Đúng vậy, vợ thật thông minh, nhà họ Tống cũng nghĩ tới nguyên nhân này, nên không định tìm người khắp nơi, trước kia là như thế nào thì giờ vẫn như thế.”
Được rồi, quyết định này cô có thể hiểu, bây giờ người vẽ bức tranh này là Tống Thanh Nguyên sao?
Diệp Mạn Tinh lấy ngón tay chọc anh: “Vậy xác định chưa?"
Tống Văn Cảnh “ừ” một tiếng.
Anh nói: “Bộ phận điều tra hình sự có kỹ thuật phục hồi xương sọ, hết hợp với hình thể và bóng lưng của bức vẽ là có thể phân biệt được, nhưng mà mới chỉ có bức vẽ chứ chưa có hài cốt. Rất khó nhận biết, nhưng bác gái và bà nội đều nói giống."
Nhà họ Tống đương nhiên đã từng cho người đi điều tra, nhưng có một số địa điểm đặc thù, chuyện này Tống Văn Cảnh cũng không biết.
Diệp Mạn Tình nghe đến ngẩn ngơ: “A?"
Diệp Mạn Tinh: “Em nhớ rõ con cháu nhà họ Tống các anh, hình như đều có bớt trên cổ.”
Người trong bức tranh cũng có một vết bớt, sao cô có thể xem nhẹ suy nghĩ rằng người này liên quan đến nhà họ Tống?
Tống Văn Cảnh nói đến đây còn nghiêng người hôn cô vợ nhỏ: “Anh cảm ơn vợ.”
“Đang yên đang lành, sao lại nói cảm ơn?"
Vấn đề là không phải vừa rồi bọn họ đang nói về anh cả Tống Thanh Nguyên sao.
Tống Văn Cảnh cười: “Cảm ơn em đã sinh con dưỡng cái cho anh, em còn nuôi chúng ngoan như vậy, thông minh như vậy.”
“Chỉ là một bức tranh thân phận, vẫn là hai bé cưng quan trọng hơn.” Anh dừng một chút, rồi thở dài: “Vết bớt hình trái tim của anh cả, có lẽ là bị khoét đi rồi."
"Hả?"
Diệp Mạn Tinh may mắn không bị sặc nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-776.html.]
Cô lập tức đứng dậy sờ vết bớt hình nụ đào tươi đẹp ướt át dưới tai của nam chính, cô cũng cảm thấy đau.
" Anh ba à, anh không lừa em đúng không.” Tống Thanh Nguyên là ai cơ chứ?
Nghe nói là người trong thế hệ này được nhà họ Tống chọn để bồi dưỡng trở thành định hải thần châm, tương đương với việc sẽ kế thừa ông cụ Tống.
Có người đám động đến người thừa kế đời sau của nhà họ Tống, đúng là tát mạnh vào mặt nhà họ Tống mà.
“Ừ, vậy nên ông nội và mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đã định ra biên cảnh tìm người.” Lúc trước là bởi vì nhận được tin tức đã hy sinh.
Hy sinh thân mình vì nước, đó là vinh quang của quân nhân.
Nhưng nếu chịu khổ ở đâu đó thì sao? Đây là điều mà nhà họ Tống hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Tống Văn Cảnh nắm c.h.ặ.t t.a.y cổ, giọng nói có một tia cảm xúc không dễ phát hiện, anh hỏi: “Vậy em nghĩ xem, anh cả đã cố ý thả cái hộp gỗ đà này ra, vậy đây chính là tín hiệu.”
“Anh dùng cành đào này sẽ có tác dụng đặc biệt sao?"
DTV
Một người làm việc cẩn thận, ngay cả tin tức cũng không truyền cho nhà họ Tống, mà chỉ để lại hộp đào gỗ mà cô vợ nhỏ muốn tìm.
Anh ôm người thật chặt, suy nghĩ phía sau như thế nào, thông minh như Tống Văn Cảnh làm sao không biết?
Cô vợ nhỏ của anh, đã vô thức dính líu vào trong đó.
Tống Văn Cảnh thở dài, anh chỉ sợ bảo vệ không đủ, chỉ sợ chạy tới không kịp, cô vợ nhỏ sẽ xảy ra chuyện ngay trước mặt anh.
So với sự lo lắng của người đàn ông, Diệp Mạn Tinh lại khá thoải mái.
Thật ra cô có hơi dở khóc dở cười, đây chính là bản thể gỗ đào của cô, đối với cô chắc chắn sẽ có tác dụng đặc biệt.
Diệp Mạn Tinh có hơi ngạc nhiên:... Vậy nên bây giờ chính là, anh cả Tống Thanh Nguyên biết bản thể gỗ đào của cô ở đâu?
Cô tìm được Tống Thanh Nguyên là có thể tìm được bản thể gỗ đào của cô ư?
Vấn đề là người này, có thể đi đâu?
Lúc trước đã xảy ra chuyện gì, mới để cho người thừa kế nhà họ Tống đang làm quân nhân, bị khoét bớt bị hủy dung, còn không dám trở về? Còn không thể quay lại?