Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 837
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:24:30
Lượt xem: 15
Cả quá trình chỉ có Đoàn Đoàn nghiêm túc xem, mặc dù giấc mơ của em trai, em gái bất thường nhưng hai nhóc còn nhỏ như vậy, lại có thể vẽ một cách cẩn thận như này cũng đã khiến cho cậu bé phải nghiên cứu hệ thống của biệt thự này một phen.
Nghe chị cả hỏi thế, Tống Hoan Hoan vội chen lời:
“Thật đó, bọn họ thật sự bắt người ta để lấy m.á.u đó, không cho sẽ bị đánh.”
Bối Bối ôm chặt em gái dỗ ngọt:
“Ừ, nghe rồi, đừng khóc.”
Đoàn Đoàn đã ghi nhớ tất cả bố cục và đặc điểm của ngôi biệt thự, sau đó gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên căng thẳng:
“Chuyện này phải nói cho cha biết.”
Tống Bình Bình lập tức tối sầm mặt:
“Không được kể với cha, do anh chị uy h.i.ế.p nên em mới cho xem, để em nhắc cho một câu nè, chuyện kỳ quái như này, sao cha có thể tin chứ?"
Cậu bé cầm gậy trong tay, tất cả lời đe dọa nói ra đều nhằm bảo không được kể cho cha nghe.
Ai ngờ, cậu bé còn chưa nói xong thì đã thấy anh trai trợn to mắt, trong miệng gọi một tiếng:
“Cha.”
“Cha cái gì? Đã bảo không được kể với cha rồi mà.”
Chỉ là cậu bé vừa nói xong thì sau lưng có tiếng hắng giọng.
Bọn chúng quay đầu lại, lập tức trông thấy dáng người cao to của cha ở sau lưng, cũng không biết cha đã nghe được bao nhiêu.
Hoan Hoan và Bình Bình: ? Cha nghe được bao nhiêu rồi?
Tống Văn Cảnh vẫn tỏ vẻ bình thản bước qua, tự mình ôm Bình An và Hoan Hỉ lên lâu, còn dặn Bối Bối và Đoàn Đoàn:
“Cha không quan tâm mấy đứa nói gì nhưng không được kể cho mẹ nghe, đừng để mẹ lo lắng nhé?"
Bối Bối và Đoàn Đoàn gật đầu, sợ cha phạt em trai em gái, còn nói thêm:
“Cha ơi, Bình Bình và Hoan Hỉ cũng là do bị sợ thôi.”
DTV
Tống Văn Cảnh dịu dàng xoa đầu con trai và con gái lớn, an ủi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-837.html.]
“Ừ, yên tâm, cha sẽ không để các con gặp nguy hiểm đâu, là người xấu thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt, còn có rất nhiều người tốt bảo vệ chúng ta mà."
Bối Bối và Đoàn Đoàn tin tưởng cha theo bản năng, thoáng chốc vui lên, chút u ám này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng hai bé.
Tống Văn Cảnh ôm con trai và con gái út đi vào phòng tụi nhỏ, anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng không được như vậy.
Anh ngồi xổm xuống, đợi đến khi trăm mối ngổn ngang trong mắt lắng xuống. Anh mới hỏi con gái:
“Bé cưng nói cụ thể một chút, trong mơ hai đứa trải qua cái gì hả?”
Tống Bình Bình vẫn bướng bỉnh, c.h.ế.t không nói, cha ruột hỏi thì cậu bé lập tức giả vờ câm điếc, không lên tiếng.
Cậu bé vẫn còn tức giận:
“Không phải cha đã nghe rồi à? Muốn hỏi gì thì cha đi hỏi anh chị cả đi.”
Tống Văn Cảnh ngắt chóp mũi cậu bé, cũng không so đo làm gì, chỉ nói:
“Con trai, một ngày nào đó cha sẽ cho con thấy, cha có thể bảo vệ hai đứa, sẽ không để hai đứa trải qua những việc đó.”
"Cho dù trong mơ hay sự thật gì cũng được, cha sẽ dọn sạch mọi nguy hiểm cho các con. Như con nói, có lẽ cha sẽ lấy lại công bằng cho con cũng không chừng.”
Tống Bình Bình nhìn cha với vẻ nghi ngờ, cha của cậu bé lợi hại như vậy sao?
Cậu bé nhớ là bác cả Tống Thanh Nguyên đã hy sinh rồi, nếu không cậu bé cũng chẳng nghĩ đến việc báo thù. Nhưng mà bảo cậu bé xuống nước nói cái này, cậu bé không muốn đâu.
Ngược lại, Hoan Hoan là áo bông nhỏ của cha, nghe cha sẽ bảo vệ bọn chúng, nên cô bé cũng lo cha bị nguy hiểm, thế là nói vài câu để cha cảnh giác hơn.
Hoan Hoan:
"Cha, vài năm nữa tụi con sẽ bị bắt, bị bắt, bị giam rồi bị lấy máu, không cho sẽ bị đánh bằng roi."
Trong phòng lập tức chìm vào im lặng.
Con ngươi Tống Văn Cảnh co lại, hiện giờ đôi mắt sâu hun hút dậy trăm mối cảm xúc cuồn cuộn, anh ôm con vào lòng, lồng n.g.ự.c rộng lớn chở che con trẻ, tay từng nhịp vỗ về hai đứa.
Tim anh đau, thảo nào con trẻ lại bị dọa thành như này. Anh muốn hỏi nhiều hơn nữa, ví dụ có biết hình dạng của đám người kia không, biết ở đâu không v.v.? Nhưng hai đứa còn quá nhỏ, cũng không nói rõ ràng.
Tống Văn Cảnh nhắc đến vài chuyện khác để dời sự chú ý của con mình, cuối cùng, anh mới hỏi một câu:
“Vậy cha mẹ trong giấc mơ ở đâu?”