Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 881
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:26
Lượt xem: 13
Tống Thanh Kỳ tránh ra, lúc này mới nhường cho người phía sau xuất hiện: “Chị dâu, là cô ấy muốn tìm chị."
Diệp Mạn Tinh vừa nhìn thấy đôi mắt suýt nữa thì ngã xuống, người tới không phải Triệu Giai Giai thì là ai.
"Tinh Tinh."
Trước kia Triệu Giai Giai cắt tóc rất ngắn, đôi mắt to mất đi vẻ ngây ngô trước kia, trái lại trông có vẻ già dặn đi không ít.
Ngay cả Diệp Mạn Tinh cũng không biết tình hình gần đây của Triệu Giai Giai, không ngờ khi cô muốn đi tìm đào mộc bổn thể, cô ấy đã tìm tới.
“Vào trong rồi nói."
Diệp Mạn Tình bảo Triệu Giai Giai vào phòng nói chuyện riêng, cô cũng tò mò lúc này Triệu Giai Giai tới tìm cô làm gì?
Ở trong khách sạn, Diệp Mạn Tinh đun chút nước, rót cho cô ấy một ly nước âm, lúc này mới hỏi: “Giai Giai, lúc này cô tới tìm tôi, là vì gặp phải chuyện khó khăn gì sao?"
DTV
Triệu Giai Giai nói: “Tinh Tinh, lân trước cô truyền tin cho cha đứa bé, cũng tức là hành tung cuối cùng của Thịnh Hoa biến mất ở thành phố Nam, tôi vẫn luôn tìm ở thành phố Nam những vân không tìm thấy."
“Lần này cục công an đi cứu người, nghe nói cứu được rất nhiều chuyên gia, những vẫn không tìm được người, tôi nghe nói các cô muốn đi tìm người, có thể giúp tôi nhìn một chút, xem cha đứa nhỏ có phải ở trong đám người này hay không?”
Nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn chưa từ bỏ việc tìm người.
Tâm trạng của Diệp Mạn Tinh vô cùng phức tạp, cô nhìn Triệu Giai Giai, không biết cô ấy dựa vào điều gì mới có thể kiên trì tới đây?
Cô muốn nói: Kiên trì như vậy có đáng không?
Nhưng mà dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, cô không hỏi mà gật đầu: “Nếu tôi nhìn thấy, nhất định sẽ mang về cho cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-881.html.]
“Ngày mai và ngày kia sẽ có người của cục công an và bộ đội lên núi, cô có thể chờ người ở cục công an, trên núi nguy hiểm, tôi sẽ không dẫn cô theo."
Dù sao đến lúc đó bọn họ đánh nhau, b.o.m đạn cũng sẽ không để ý tới cô ấy.
Triệu Giai Giai đưa cho cô một phong bì màu vàng, cúi chào: “Cảm ơn Tinh Tinh, đây là tiền tôi mượn lúc trước, cảm ơn số tiền này của cô đã giúp tôi vượt qua thời điểm khó khăn nhất."
Diệp Mạn Tinh vội vàng kéo cô ấy dậy: “Chúng ta nói cái này làm gì, đứa bé có khỏe không?” Cô nhớ con của Triệu Giai Giai bây giờ cũng sắp năm tuổi rồi. Triệu Giai Giai cười: “Tạm được. Thời điểm khó khăn nhất đã qua."
Lúc Triệu Giai Giai đi ra ngoài, Diệp Mạn Tinh rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Giai Giai, cô có hối hận không?"
Vì một quyết định xúc động, xuôi ngược nửa đời sau.
Triệu Giai Giai bỗng nhiên chạy tới, ôm cô, sau đó nức nở khóc một tiếng, khóc vô cùng thương tâm: “Hu hu, Tinh Tinh tôi hối hận rồi, suýt nữa thì tôi đã không chịu nổi, khi đó cô cho rằng có dũng khí là có thể vượt qua tất cả khó khăn.”
“Bây giờ mới biết, có đôi khi cuộc sống không phải có dũng khí là được, tôi, cảm ơn cô.”
Diệp Mạn Tinh vỗ lưng cô ấy, giống như đang an ủi một đứa nhỏ: “Tất cả đã qua rồi. Cô sẽ nhìn giúp cô cha đứa nhỏ còn sống hay không, nếu còn sống, tôi chắc chắn sẽ mang về cho cô.”
Triệu Giai Giai ừm một tiếng, nghẹn ngào nói: “Tinh Tinh, bây giờ chỉ là tìm cho đứa bé một người cha, bản thân tôi co hay không cũng không sao cả. Có thể là do ở một mình quá lâu, tình yêu nồng đậm hơn nữa cũng sẽ dần biến mất."
“Tinh Tinh à, vẫn là anh ba Tống tốt hơn, tôi thấy anh ấy bê nước rửa chân cho cô rất nhiều lân, nghe nói anh ấy cũng có tiền đồ nhất, trở về, giống như nâng cô trong lòng bàn tay sợ cô đau, người như anh ấy, lại cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì cô.” Tôi thật sự rất hâm mộ cô.
Nhưng lời này cô ấy lại không nói.
Đêm nay, Diệp Mạn Tinh thuê một phòng riêng ở bên cạnh cho Triệu Giai Giai, để cô ấy ngủ mới rời đi.
Ngày hôm sau thời tiết trong lành, ngày hoàng đạo, ngay cả Diệp Mạn Tinh cũng cảm thấy đây là ngày ông trời tự chọn để cho bọn họ lên núi.
Diệp Mạn Tình giao Bối Bối, Đoàn Đoàn và cặp song sinh cho Tống Thanh Kỳ, rồi bọn họ mới tự mình lái ba chiếc xe đi lên núi.