Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 891
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:32:56
Lượt xem: 19
Ngày thường anh hiếm khi ở nhà, cũng ít khi có cơ hội được đánh cờ với ai, lúc anh xuất hiện, trên mặt thường không mang nụ cười, sát khí và nhuệ khí trên người khiến mọi người quên mất rằng anh cũng chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi.
Quanh năm sống trong khói lửa chiến tranh và đủ loại nhiệm vụ nguy hiểm, từ lâu anh đã biết cách thu lại mũi nhọn của mình, để bản thân giống như một thứ vũ khí không chút tình cảm.
Lúc này, khi đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, anh giải phóng toàn bộ sự sắc sảo và trí tuệ mà độ tuổi này nên có, thậm chí cả sức sống và sức trẻ tràn trề khắp cơ thể đều được bộc lộ ra.
Tống Văn Cảnh: “Không nói những thứ khác, chúng ta phải làm rõ một điều, chính là các người đã ở cùng vợ tôi rất nhiều rất nhiều năm, nếu đã nảy sinh tình cảm thì làm gì còn chỗ cho tôi chứ?"
“Đến lượt anh rồi.” Tống Văn Cảnh chỉ vào bàn cờ, giọng nói dễ nghe nhưng lại vô cùng có tính xuyên thấu.
Tống Văn Cảnh: “Trong lòng cô ấy, các người có vị trí là anh trai, nói rõ hơn một chút, dù cho cơ thể của nam và nữ có sự khác biệt đi chăng nữa, các người đối với cô ấy đều quen thuộc như lấy tay trái sờ tay phải vậy, nhưng tôi đã ở bên cô ấy lâu đến vậy rồi, nhưng khi tôi thay quần áo trước mặt cô ấy, cô ấy vẫn sẽ mặt đỏ tim đập.”
Anh thật sự nắm rất vững tinh tuý trong chiêu g.i.ế.c người g.i.ế.c tâm, dùng mưu tiến đánh.
Đào Gia tức hộc máu, anh ta muốn phản bác lời của Tống Văn Cảnh, nhưng có một điều anh ta không phản bác được, quả thật bọn họ đã ở cùng Đào Đào từ rất lâu rất lâu rồi.
Nhưng cái tên này đang nói cái quỷ gì, anh ta cho rằng anh thật sự muốn quyến rũ Đào Đào, chắc chắn không giống như những gì anh nói.
Tân Lâm siết chặt quân cờ trong tay, anh ta khác với Đào Gia, vẫn kiêm chế cơn giận được.
Tân Lâm hạ quân cờ xuống, ổn định lại cục diện, sau đó hỏi: “Còn gì nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-891.html.]
Tống Văn Cảnh mỉm cười với Tân Lâm: “Còn có, dù cho tôi có chết, các người muốn cô ấy phải làm thế nào khi phải chung sống thân mật ngày qua ngày với một người như anh trai của mình đây?”
Dù ngoài mặt anh vẫn có thể nói ra lời này một cách bình thường, nhưng trong lòng chưa hẳn đã không bận tâm đến sự tồn tại của họ. Nhưng còn thể làm gì được nữa, đây đều là người nhà của vợ. Còn là đồng loại nữa, anh quả thật là có cách khiến bọn họ biến mất trong một khoảng thời gian, nhưng đến cuối cùng người đau lòng nhất chẳng phải là vợ mình sao?
Ngoài ra, nghề nghiệp của anh đã định sẵn là anh không thể làm những chuyện trái nguyên tắc vì vợ được, những người như bọn họ sống với tư cách là một người bảo vệ, trong mắt anh, bọn họ chính là người bảo vệ sự an toàn và ổn định của thế giới này.
Giống như Tân Lâm, Diệp Mạn Tinh, bao gồm cả những người đặc biệt trong cục An ninh Quốc gia, khi gặp phải vấn đề khó khăn không thể giải quyết thì vẫn cần đến những người đặc biệt này giúp đỡ, đương nhiên anh không thể ra tay.
Đào Gia tức đến bật dậy, bị kích thích đến nói hết ra: “Bọn tôi là hoa đồng hành của cô ấy, có phải anh không biết hoa đồng hành là gì hay không?"
Anh ta có ý nói đến tình huống của hoa đồng hành, rồi lại chỉ về phía đào mộc bổn thể và mạn đà la trong không gian, anh ta nói: “Hoa đồng hành sinh ra để bầu bạn với nhau, là kiểu trong anh có em, trong em có anh, có nghĩa là khi chúng tôi rời xa nhau, tất cả đều sẽ chết.”
Lời Đào Gia nói không nhiều, nhưng tin tức có sức oanh tạc lại quá nhiều.
DTV
Tống Văn Cảnh kinh ngạc đến mức đổ mồ hôi lạnh cả người, may mà anh là người có tính nguyên tắc rất mạnh, bất kỳ chuyện gì cũng phải khống chế bản thân chứ không để cảm xúc ghen tỵ khống chế chính mình.
Bằng không, lỡ anh tuỳ tiện ra tay với hoa đồng hành của vợ, vậy có phải vợ sẽ gián tiếp c.h.ế.t trong tay anh không?
Anh ngồi thẳng tắp, sắc mặt như thường đánh cờ, trong lòng lại dấy lên sóng to gió lớn không thể kìm nén.
Trong con ngươi đen thẫm như đang có sóng to cuồn cuộn không dứt, anh cố bình tĩnh lại một lúc mới hỏi Tân Lâm: “Hoa yêu các người đê có hoa đồng hành ư?"