Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 907

Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:33:21
Lượt xem: 24

Xe đi thẳng đến nhà cũ rồi mới mở cửa, trên đường đi Tống Bối Bối mới nói: “Chu Tử Văn chính là con của dì Kiều Kiều, lúc trước cha và dì Kiêu Kiêu bị người ta bắt cóc ạ?"

“Con nghe nói dì Kiều Kiều và chú Vương ở cạnh nhà ngày nào cũng cái nhau, hình như hai người chú ấy còn đang gây chuyện muốn ly hôn nữa ạ.”

Khi người đàn ông nói “bị bắt” thì cô còn nghe được tiếng ồ của mấy đứa nhóc.

DTV

Đâu của mấy đứa nhỏ đều nhễ nhại mồ hôi nên cô đã lau mồ hôi cho mấy đứa con yêu của mình, khi nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Gây chuyện ly hôn? Không phải thời gian trước vẫn tốt sao?"

Tống Đoàn Đoản rất giỏi trong việc quan sát cuộc sống xung quanh nên cậu bé cũng biết một vài việc nhưng chuyện của người lớn quá phức tạp nên cậu bé cũng không biết được toàn bộ chuyện.

Tống Đoàn Đoàn: “Con nghe nói cha Chu Tử Văn tới thăm con và muốn quyền nuôi dưỡng các bạn ấy nhưng dì Kiều Kiều không chịu. Bác Vương lại cảm thấy dì Kiều Kiều không dạy được con, vì vậy nên hai người thường xuyên cãi nhau."

Trân Kiêu Kiều không hoàn toàn hài lòng với cuộc hôn nhân này, một khi cuộc hôn nhân nào đó đã bắt đâu cãi nhau thì chắc chắn sẽ không có tương lai tốt đẹp.

Tống Văn Cảnh nghe xong thì nói: “Mẹ các con muốn vào quân đội với cha ở bên Bằng thành kia, các con muốn học ở chỗ này hay là muốn đi cùng chúng ta? Nếu ở bên này thì bà nội sẽ ở cùng các con được không?"

“Nếu qua bên kia thì các con sẽ học trường quân đội, đợi đến khi các con lên cấp hai thì sẽ ở nội trú.”

Tống Bối Bối hỏi: “Cha muốn đưa chúng con đến trường quân đội để huấn luyện trong mùa hè ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-907.html.]

Diệp Mạn Tinh bất lực: “Con vẫn nhớ chuyện huấn luyện hả?”

Tống Bối Bối cười hì hì dỗ mẹ, cô bé bắt đâu nói không thể thua ngay từ khi bắt đầu các thứ. Tống Văn Cảnh nói: “Bên Bằng thành mấy năm nữa có lẽ cha sẽ được điều về, ở trường học quân đội ngày nào được nghỉ thì vẫn sẽ được nghỉ.”

Bối Bối Đoàn Đoàn lập tức thể hiện muốn đi cùng cha mẹ, còn về Bình Bình Hoan Hoan đa ở thủ đô đủ rồi nên khi biết được đổi chỗ ở thì còn vui vẻ hơn cả mẹ. Mấy người cơm nước ở nhà cũ xong mới trở về, lúc xe dừng lại thì họ bỗng bị giật mình.

Buổi tối, lại còn ở dưới màn mưa đêm mà bỗng nhiên có người cầm dù đứng trong sân của bọn họ, thật sự khiến người ta phải giật mình. Mẹ Tống bế Bình Bình đã ngủ xuống xe, bà ấy vừa nhìn thấy bóng người thì kinh ngạc hỏi: “Kiều Kiều, sao cháu lại ở đây?"

Trần Kiều Kiều che ô, cô ta ngẩng đầu lên nhìn người thanh mai trúc mã khi xuống xe vẫn cẩn thận che chở người phụ nữ kia mà chỉ cảm thấy trong lòng chua xót. Cô ta thu hồi tầm mắt rồi nói với mẹ Tống: “Thím ơi, cháu có thể vào nhà thím ngồi đợi một lúc không? Cháu cãi nhau, giờ không có nơi nào để đi nữa."

Cũng không phải là không có nơi nào để đi bởi cô ta có thể đến nhà bạn học hoặc có thể đến khách sạn ở một đêm nhưng cô ta lại muốn tới tìm thím để nhờ giúp đỡ.

Mẹ Tống thấy cô ta vô cùng đáng thương thì cũng dẫn đường: “Cháu vào đi.”

Sau khi vào nhà, thím Trần lập tức đưa khăn cho mấy người lau tóc. Sau khi Trần Kiều Kiều nhận khăn thì lại nghiêm túc nhìn xem trung đoàn trúc mã đối xử với Diệp Mạn Tinh như thế nào?

Trung đoàn trưởng trúc mã tự mình lấy khăn rồi lau đâu cho cô, phản ứng đầu tiên khi vào nhà là sờ vào quần áo của cô, sau khi vào cửa thì ánh mắt gần như đều đặt trên người Diệp Mạn Tinh.

Trần Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy cuộc hôn nhân của cô ta cực kỳ vô nghĩa, chồng của cô ta sẽ không để ý và sẽ không quan tâm mà chỉ cần một người vợ quản lý tất cả mọi việc trong nhà thật tốt.

Gần đây khi cô ta trở về sau cuộc mất tích, thật ra trong lòng cả hai vợ chồng luôn tồn tại một nút thắt chính là cô ta đã ở bên ngoài hơn nửa năm, vì vậy có phải cô ta đã bị làm bẩn ở bên ngoài không. Loại chuyện này cô ta không thể nói rõ ràng. Nhưng chỉ vừa so sánh với thanh mai trúc mã thì Trần Kiều Kiều sẽ buồn bực đến khó chịu nhưng lại không biết nói như thế nào.

Loading...