Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 911
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:33:28
Lượt xem: 23
Nhưng thời tiết ở thành phố Thâm Quyến không quá lạnh, mùa đông cũng không có quá nhiều tuyết, nhưng vào dịp Tết năm ấy, cuối cùng Diệp Mạn Tình cũng nhìn thấy tuyếtm.
Bởi vì năm nay em chồng phải về tổ chức tiệc cưới nên năm nay bọn họ cũng về quê ở thành phố Vân ăn tết.
Mặc bù cha chồng của cô là phó thị trưởng thành phố của bọn họ, nhưng vẫn duy trì truyền thống hàng năm về thị trấn Hồng Kiều ăn tết, thậm chí tiệc cưới lân này của em chồng cũng được tổ chức ở quê nhà. Ở thị trấn Hồng Kiêu, thành phố Vân, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, Tống Văn Cảnh được ông cụ Tống ở quê mời đi xem sổ sách.
Diệp Mạn Tinh dẫn mấy đứa Bối Bối, Đoàn Đoàn đến cắt giấy dán cửa sổ, viết chữ phúc với thím ba.
Mặc dù Tống Đoàn Đoàn còn nhỏ nhưng đã giỏi thư pháp, Diệp Mạn Tinh chỉ yêu cầu cậu bé viết mấy chữ phúc đơn giản, khi lấy ra, tất cả mọi người đều cho rằng là cô viết, khen ngợi chữ “phúc” này không hết lời.
Tống Đoàn Đoàn được khen tới mức cả người lâng lâng.
Thím ba Tống đứng bên cạnh, ngạc nhiên tấm tắc: “Còn nhỏ thế này mà đã viết đẹp như thế, nói không chừng nhà chúng ta sẽ có một thủ khoa đấy nhỉ?"
Diệp Mạn Tinh đứng bên cạnh cắt giấy dán cửa sổ, nghe vậy dở khóc dở cười: “Thím ba, còn nhỏ thế này mà đã có thể nhìn ra là thủ khoa rồi ạ?"
Bây giờ thím ba Tống đã là người có tiền, trông vừa phúc hậu vừa trẻ trung, như thể biến thành một người khác.
Bà ấy rất biết ơn Diệp Mạn Tinh, bây giờ nhà máy đang hoạt động rất tốt, điều kiện sống của cả nhà họ Tống cũng đang được cải thiện.
Người ta hay nói nghèo đói sinh gian xảo, giàu có tâm sáng trong, một khi cuộc sống tốt lên, ngay cả thím hai Thẩm cũng không còn gây rắc rối nữa, lân này mấy người Diệp Mạn Tinh trở về đều được cung phụng như tổ tông.
Thím ba Tống cười nói: “Nghe nói khả năng học hành di truyền được đấy, thử bồi dưỡng xem sao."
Tống Đoàn Đoàn thích học thật, Diệp Mạn Tinh cảm ơn thím ba, sau đó hai người chưa nói chuyện được bao lâu thì thím ba Tống đã bị gọi đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-911.html.]
DTV
Trong nhà chính chỉ còn lại mấy người Diệp Mạn Tinh và Bối Bối, Đoàn Đoàn, kết quả là cô vừa viết được vài câu chúc tết thì bé Bình An bỗng đi đến trước mặt cô, đi vài vòng xung quanh cô, bỗng nhiên bi bô hỏi: “Mẹ, mẹ đã nhìn cơ thể của cha chưa? Có để lại di chứng gì không ạ?" Diệp Mạn Tinh: ?
“Di chứng gì?"
Bây giờ cô đang làm việc ở viện nghiên cứu, gieo trồng các loại hạt giống cùng một nhóm giáo sư già của viện nghiên cứu, chính cô đã bận tới mức tối mày tối mặt, người đàn ông cũng bắt đầu nhiệm vụ huấn luyện với, cũng bận tới mức chân không chạm đất.
Không phải cha cậu bé đang rất khỏe mạnh hay sao?
Tống Bình Bình: “Nhưng mà con thấy trước đây hai người ngọt ngào lắm mà, lân này cha về hình như cứ ngủ suốt, lần này bọn mẹ viết câu đối xuân, mẹ cũng không viết cùng cha.”
Diệp Mạn Tinh: ?
Cô muốn hỏi con trai, con có biết để trở về ăn tết cùng chúng ta, con có biết cha con đã phải thức bao đêm không?
Nhưng cô thấy hình như thằng nhóc có tâm sự nên cố ý hỏi: “Còn gì nữa không?” Tống Bình Bình ngồi trên chiếc ghế nhỏ, sắp xếp lại những câu đối xuân mà cô đã viết xong, nghe vậy, ông cụ non thở dài.
Tống Bình Bình: “Mẹ à, có phải mẹ trách cha năm ngoái về muộn quá không, thật ra con cũng cảm thấy có hơi muộn, cha còn cứu người mà khó khăn lắm bọn con mới đặt bẫy được.”
Diệp Mạn Tinh dùng hơi nhiều sức, một cặp câu đối xuân bị hỏng, cô hỏi: “Cái gì mà cứu người bọn con đã đặt bẫy cơ?”
Tống Hoan Hoan là áo bông nhỏ của mẹ, lập tức kể lại chuyện ba anh em nhà họ Chu đặt bẫy bọn họ, cuối cùng bị bọn nó gậy ông đập lưng ông, sau đó cha bọn nó dẫn người tới cứu ba anh em nhà kia. Diệp Mạn Tình nghĩ thầm: Cô còn đang thắc mắc lý do Chu Thư Ngọc tới cảm ơn bọn họ, hóa ra là vậy. Nhưng mà mấy đứa nhóc này giấu kỹ thật đấy?
Cô ngồi xổm xuống hỏi: “Vậy sao bọn con không nói gì với mẹ?"
Tống Bình Bình nói: “Là cha không cho bọn con nói với mẹ."