Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 924
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:33:48
Lượt xem: 27
Trần Kiều Kiều ngất xỉu, sau khi được đưa tới phòng khám không bao lâu thì tỉnh lại, nhưng cô ta cũng chỉ không cam lòng mà thôi, sức khỏe không có vấn đề gì lớn.
Chu Thư Ngọc đón cô ta về, kết quả lại phát hiện cả buổi tối vợ mình không nói gì cả.
Mãi cho đến trước khi đi ngủ, anh ta mới nghe thấy vợ mình nói: “Con trai của anh ba Tống trở thành thủ khoa của kỳ thi đại học năm nay."
Chu Thư Ngọc: ?
“Mỗi người có một cách sống, chúng ta không cần phải nhìn chằm chằm vào người khác."
Nói rồi anh ta cũng không còn kiên nhẫn nói chuyện với cô ta nữa, ngả đầu chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay Trần Kiêu Kiều bỗng nhiên mơ thấy một giấc mơ, cô ta mơ thấy có người gọi cô ta là phu nhân thủ trưởng.
Trần Kiều Kiều phát hiện hình như cô ta ở trong một căn nhà trong viện, xung quanh có mấy chị em vây quanh, còn khen ngợi cô ta, cô ta rất thích người khác dùng ánh mắt thế này nhìn cô ta.
DTV
Nhưng cô ta vẫn hỏi: “Cô nói ai cơ, Diệp Mạn Tinh à?"
Người chị gái kia vừa giặt quần áo vừa nói: “Hả, Diệp Mạn Tinh á? Cô nói tới cô vợ đâu mất sớm của quân đoàn trưởng Tống à, người ta đã mất bao nhiêu năm rồi, cô còn so đo nhiều như vậy làm gì?"
Chị gái kia nói: “Cô nuôi dạy tốt mấy đứa con của quân đoàn trưởng Tống thì sẽ có tất cả.”
Trần Kiều Kiều thầm nghĩ: Không, cô ta không muốn nuôi dạy tốt mấy đứa trẻ đó chút nào, cô ta cũng có con mà.
Hình ảnh thay đổi, nhiều năm sau, cô ta mơ thấy mấy đứa trẻ kia đều thi đậu đại học trọng điểm. Bỗng nhiên, cô ta nghe thấy một câu “giết người”, đợi tới khi cô ta vội vã chạy tới, mới phát hiện mấy đứa con của vợ đâu bị nghi ngờ có liên quan tới vụ án g.i.ế.c người, sau đó bị đồng chí công an đưa đi luôn.
Cô ta vừa xin lỗi vừa hỏi thăm tình hình, cuối cùng cảm thấy rất vui, ấy thế mà không nhịn được cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-924.html.]
À không, nói đúng hơn là cô ta bị đánh thức. Chu Thư Ngọc nhìn cô ta, nhíu mày: “Em mơ thấy cái gì mà cười cả buổi tối thế?"
Trần Kiều Kiều ngơ ngác nhìn người chồng trước mắt, bỗng nhiên nói: “Em mơ thấy con chúng ta thi đậu đại học trọng điểm, hai đứa nhỏ của anh ba Tống..."
Giết người?
Hóa ra suy nghĩ chân thật nhất trong đầu cô ta là vậy sao? Nhưng vì sao lại mơ một giấc mơ thế này?
Vừa rồi cô ta vẫn đang cười, nhưng rồi Trần Kiêu Kiêu lại bỗng bật khóc, cô ta đập vào người chồng: "Vì sao, vì sao anh lại đánh thức em?"
Chu Thư Ngọc cạn lời: “Ngủ đi.”
Trần Kiều Kiều đột ngột nói: “Nếu anh biết cố gắng một chút, cuộc sống của chúng ta sẽ như thế này sao?"
Chu Thư Ngọc: “Em bị bệnh à?"
Nhưng anh ta vẫn an ủi cô ta một câu: “Kiêu Kiêu, con của chúng ta cũng thi đậu rồi, mặc dù không phải là đại học trọng điểm, nhưng cũng không tồi, em phải sống tốt cuộc sống của mình, chứ đừng so đo với người khác.”
“Nếu muốn so đo với người khác thì anh sẽ không bao giờ tái hôn với em, anh thừa nhận, từ đầu tới cuối, anh chưa bao giờ khiến em phải thất vọng."
Nói rồi anh ta hừ lạnh một tiếng, sau đó nằm xuống ngủ.
Trần Kiều Kiều lại sững sờ nhìn chồng một lúc lâu, trực tiếp đứng dậy mở TV ra xem, xem một lúc lại nghe thấy Tống Đoàn Đoàn nói: “Cháu có thể trở thành thủ khoa còn phải cảm ơn mẹ cháu, bởi vì năm ấy mẹ cháu là thủ khoa kỳ thi đại học, cháu cá cược với chú năm, nếu như cháu có thể thi đậu thì cháu sẽ có một căn hộ, thế là cháu thi đậu thật.”
Âm thanh trên TV chui vào tai, cô ta suy nghĩ, có phải nếu năm ấy Diệp Mạn Tình c.h.ế.t sớm thì những vinh quang này đều thuộc về cô ta hay không?
Rất nhiều năm lại trôi qua, theo đó, chức vị của Tống Văn Cảnh cũng càng ngày càng cao, cuối cùng, bọn họ vẫn chuyển về thủ đô, nhưng tuổi tác của anh càng lớn, mặc dù diện mạo vẫn được bảo dưỡng rất tốt, nhưng thể trạng của anh lại dần sa sút.
Diệp Mạn Tinh lo lắng cho sức khỏe của người đàn ông, vậy nên đến lôi kiếp lân thứ chín, khi người đàn ông đã năm mươi mấy tuổi, bà cố ý tránh không để người đàn ông biết lôi kiếp của bà.