Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 94
Cập nhật lúc: 2024-10-18 05:58:51
Lượt xem: 150
Lương Văn Tân chạy tới liếc mắt nhìn mọi người một cái, cũng chưa kịp đuổi theo đối tượng liên nhìn thấy anh ba Tống đã nhiều năm không gặp, anh ta vui vẻ chào hỏi: “Anh ba, anh trở về khi nào vậy?"
"Hôm qua."
“Ồ, anh ba, lát nữa gặp anh sau, giờ tôi có việc đi trước.” Nói xong, tiếng bước chân lộc cộc liền vang lên, rất nhanh đã chạy đuổi theo Giang Hồng Tiếu.
Mọi người thở dài một hơi: "Ồ, thì ra là tới khoe khoang, sau lại bị vả ngược lại vào mặt?"
Bên cạnh có những dân làng náo nhiệt xem, nhìn Giang Hồng Tiếu với ánh mắt ngưỡng mộ, sao lại ngốc đến vậy? Đi khinh dễ nàng dâu của Tống Văn Cảnh.
Tống Văn Cảnh hôm nay không động thủ, vì cô ta cũng là một nữ đồng chí, bằng không đã sớm bị đuổi ra ngoài.
Muốn nói tại sao mọi người trong làng cũng không dám gây rối với Tống Văn Cảnh? Là bởi vì anh đánh nhau giỏi sao?
Không, đó là bởi vì người này không những đánh nhau giỏi, hơn nữa còn rất ghi thù ? Không biết đã gặp qua bao nhiêu người đánh không lại, lại còn bị anh chọc cho không biết giấu mặt đi đâu.
"Đi thôi, anh ba."
Sau khi mọi người giải tán, Triệu Giai Giai đi tới nắm lấy cánh tay cô, một bên âm thầm trộm ngắm Tống Văn Cảnh, một bên ở trước mặt Diệp Mạn Tinh kề tai nói nhỏ.
"Đây là anh ba Tống à, tôi vẫn luôn cho rằng mọi người nói dối, nhưng tên c.h.ế.t tiệt này trông cũng quá đẹp trai đi chứ?"
Nhan cẩu Triệu Giai Giai bị vẻ đẹp của Tống Văn Cảnh làm cho mờ mắt, nếu không phải nhờ khí chất của mình, cô ấy thật muốn lao về phía trước hợp làm một với thịnh thế mỹ nhan kia.
Hoa đào tinh nhỏ không nói nên lời: "Giai giai, cô là con gái, sao lại chửi bậy?"
Nhan cẩu Triệu Giai Giai hoàn toàn không thèm để ý đến chửi bậy hay không, nếu như người này không phải chồng Diệp Mạn Tinh, cô ấy đều có thể nói những lời như vậy mấy ngày liền.
Có thể mong đợi một cô gái lớn lên giữa những người đàn ông từ khi còn nhỏ sẽ nói được những lời lịch sự sao?
Dọc đường, Triệu Giai Giai đều trộm nhìn Tống Văn Cảnh, đối phương chú ý tới ánh mắt của cô, cũng không có cố ý tránh né, cũng không đặc biệt có ý cười, ngược lại còn che chở vợ suốt đường đi.
Trên máy kéo đông người, anh liền duỗi thẳng một chân tới, để vợ ngồi lên đùi, che chắn suốt quãng đường.
Lúc xuống xe kéo, sợ cô vợ bị ngã, liền lấy tay mình để dưới che chở, một tay đỡ cô đi xuống, nếu không có nhiều người như vậy, có lẽ đã trực tiếp ôm cô bế xuống.
Triệu Giai Giai bị mỹ nhan thịnh thế đánh gục suốt quãng đường, cũng bị cho ăn cẩu lương cả đường đi, nhưng đối với nhan cẩu mà nói, loại thỏa mãn này khó mà diễn tả được.
Hoa đào tinh nhỏ buồn cười đến phát ngất. Hoa đào tinh nhỏ chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ: ...
“ Sao cô lại thích những người đẹp đến vậy, còn là cả nam nữ đều thích?"
Triệu Giai Giai cảm thấy khi cô ấy đến nông thôn, là một thanh niên trí thức, quả thực việc bắt được hai người bạn đẹp cùng một lúc là một món hời lớn đối với cô ấy, về phần anh ba Tống không giành lấy được, không sao cả, với bộ dạng bám vợ kia, họ trở thành bạn bè chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Chương 95
Nhưng bị đôi mắt ướt xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh nhìn chằm chằm, cô ấy không kìm được mà nói ra những gì trong lòng, đỏ mặt nói: “Khi còn nhỏ, tôi sống trong đại viện, ở đó có một anh trai, tướng mạo cực kỳ đẹp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-94.html.]
"Chỉ là sau này đã chuyển đi rồi."
Hoa đào tinh nhỏ bị khơi dậy lòng hiếu kỳ:...? Đây là đang mến mộ đối phương sao?
DTV
"Cô thích anh ấy?"
Cô là đào hoa tinh, đương nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc của con người, loại mùi này rõ ràng là hương vị ái mộ, thật sự quá rõ ràng.
Triệu Giai Giai là ai? Cô ấy có khuôn mặt tròn tròn, không phải thuộc hàng xuất sắc đỉnh cao nhưng khuôn mặt tròn với đôi mắt to và sống mũi cao cũng chính là nhìn rất thuận mắt.
Ngày thường cô ấy rất tùy tiện, căn bản không có chút gì nữ tính, nghe được lời này, sắc mặt liền đỏ như đ.í.t khỉ:
“Không, không, đừng nói vậy, chỉ là anh ấy thực sự rất đẹp, tôi tôi tôi..."
“Đẹp cỡ nào?”
Diệp Mạn Tinh hất cằm về phía nam chủ phía sau.
“So với anh ba thì sao?"
Triệu Giai Giai bị chọc vào nam thần mà trong lòng vẫn thầm mến mộ, nhiệt độ cơ thể liền tăng lên không ít, cô ấy thực sự thích thiếu niên nam thần ấy, nhưng lương tâm không cho phép nói bừa.
Cô ấy không nói lời nào, nhéo nhéo phần da thịt mềm mại trên eo Diệp Mạn Tinh:
“So với diện mạo của chồng cô thì..., quên đi, dù sao nam thần của tôi cũng rất đẹp trai."
Hoa đào tinh nhỏ sửng sốt, cô gái này không ngờ lại vì một nam thần, cuối cùng lại yêu hết tất thảy những thứ đẹp đẽ.
Hoa đào tinh nhỏ từng thấy qua nhiều người vì tình cảm mà bị tổn thương: ...,
"Giai Giai à, một người khi đã thích cái gì liền sẽ vì cái đó mà mệt mỏi. Diện mạo con người cũng chỉ là vỏ bọc... tóm lại vẫn sẽ già đi."
Không phải ai cũng là hoa đào tinh, không phải ai cũng có thể duy trì dung mạo như vậy. Bên này Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh lại bắt xe đến bệnh viện huyện, cô vẫn trộm ngắm vẻ mặt nam chính vài lần, nghĩ xem nên nói gì để hòa hoãn bầu không khí.
“Anh ba.”
Thân là người có mệnh cách nam chính, làm một hoa đào tinh, đương nhiên cô không muốn đắc tội với đứa con được trời cao chiếu cố.
Tống Văn Cảnh cho rằng cô đang sốt ruột, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng kia nhìn cô, giọng nói chậm lại:
“Có anh ở đây, em đừng sợ.”
Anh muốn đi tới nắm lấy tay cô, lại nhớ tới chuyện cô vợ nhỏ đã từ chối mình nên đành nhịn cơn ngứa ngáy trên tay xuống.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng lòng bàn tay đáng thương vô cùng của cô, đặc biệt đôi mắt ươn ướt tựa như có thể xuyên thủng phòng ngự kiên cố của người khác, hàng mi dày dài phủ trên đôi mắt hạnh to tròn tạo thành một đường hình cung cong vút.
Tống Văn Cảnh cảm thấy yết hầu hơi ngứa ngáy, vội vàng đè nén cảm giác tiếc nuối trong lòng, ho nhẹ một tiếng nói: "Hôm qua lúc trở về anh đã gặp bác sĩ Điền, ông ấy nói với anh..."