Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 80: Cuộc sống tươi đẹp sau khi xuyên - Chương 167

Cập nhật lúc: 2024-10-05 22:53:52
Lượt xem: 103

"Không phải anh tin hay không, mà quê nhà em..."

Cao Thành còn chưa dứt lời, Ngụy Hồng liền cắt ngang, vẻ mặt mang theo vài phần quật cường: "Hắn là chồng dưới quê của em thì thế nào, hắn không có nhân tính, còn thường xuyên đánh đập tra tấn em, em không phản kháng chẳng lẽ muốn quay về tiếp tục sống những ngày tháng như vậy với hắn sao? Thậm chí em còn không có nhận giấy chứng nhận kết hôn với hắn, tại sao em không thể đi?"

Bình thường Ngụy Hồng không phải người nhiều lời, cô chỉ nói những lời này, sau đó liền không nói thêm một câu nào nữa, thẳng đến khi về đến nhà, Ngụy Hồng mới thấp giọng nói: "Chuyện xem mắt lúc trước coi như không có gì, em sẽ nói cho anh họ và Ngưu chính ủy một tiếng, cảm ơn anh đã đưa em về."

Nói xong, cô mở cửa xuống xe, cũng không quay đầu lại liền rời đi, chỉ để Cao Thành ở trên xe túm tóc, vẻ mặt phiền não.

Chờ cậu lái xe về gara bộ đội, không lâu sau, xe tải đi căn cứ sát hạch cũng đều lái trở về lần lượt trở về vị trí, binh lính lục tục nhảy xuống xe, Ngưu chính ủy nhìn thấy Cao Thành, vẫy tay gọi cậu: "Làm sao rồi? Cậu và em gái Trình Gia Thuật gặp mặt chưa?”

Cao Thành rầu rĩ lên tiếng,"Đã gặp rồi."

Ngưu Chính Ủy thở dài, vỗ vỗ vai cậu nói: "Tiểu Cao, tôi là người từng trải nên thành tâm cho cậu một lời khuyên, cậu đó, nếu thật sự coi trọng người ta thì đừng quan tâm cái gì lần đầu hay lần thứ hai kết hôn, lấy được sổ hộ khẩu của cậu mới là chuyện quan trọng, chần chờ nghi ngờ, về sau có lúc cậu sẽ hối hận."

"Còn nữa, trước khi giải phóng những quả phụ không có đàn ông, còn có ly hôn, đều có thể tái giá, chuyện này đã giải phóng bao nhiêu năm, còn không thể tự do cưới gả hay sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tuoi-dep-sau-khi-xuyen/chuong-167.html.]

"Chính ủy.

 Cao Thành cởi mũ quân đội xuống, lại phiền não gãi đầu: "Tôi, cô ấy giận tôi thì làm sao bây giờ."...

Gần trưa, Lâm Nghiên Thu ăn bánh bao nhân thịt dê trong thùng giữ nhiệt bằng thép không gỉ đựng, bánh nướng được bọc bằng vải lồng trắng như tuyết, là Trình Gia Thuật mượn xe của đơn vị phụ cận lái xe về bộ đội, để cho căng tin mở bếp nhỏ làm ra, đặc biệt cho thêm thịt đùi dê, miếng mỏng mà gầy, ngay cả canh cũng dùng muôi vớt dầu mỡ mấy lần, cũng bởi vì biết cô ăn không được dầu mỡ.

Lâm Nghiên Thu thật sự rất đói bụng, ăn đến cái miệng nhỏ nhắn phồng lên, ánh mắt thỏa mãn đều cong lên, bộ dáng trắng trẻo vui vẻ tươi cười, hoàn toàn không thấy vừa rồi nức nở nức nở, thật sự là tâm tư phụ nữ khó đoán, lúc thì vui vẻ lúc thì tức giận.

Trình Gia Thuật ngồi ở một bên, rửa sạch tay, bóc cho cô miếng bánh bao, nhìn cô giống như chuột đồng, cái miệng nhỏ nhắn không có thời gian rảnh rỗi, trong lòng cũng yên tâm, chờ cô ăn đến không muốn ăn nữa, anh mới cầm đũa của cô, ăn hết phần còn lại.

Bất quá anh chỉ là đi ra ngoài rửa bát đũa, sau đó trở về đã thấy Lâm Nghiên Thu ngủ thiếp đi, người còn dựa vào đầu giường không nằm xuống, đầu nghiêng, ngủ đặc biệt sâu, ngay cả Trình Gia Thuật ôm cô nằm xuống, cô cũng không có chút phản ứng nào, nhìn như vậy, thật sự có chút bộ dáng phụ nữ mang thai.

Trình Gia Thuật rất bận rộn, anh trở về muốn viết báo cáo, muốn đi sư bộ họp một chuyến, còn phải quyết định một bộ phận binh lính dưới tay đi hay lưu lại.

Thừa dịp vợ mình ngủ, Trình Gia Thuật trước đi sư bộ một chuyến, cùng tham mưu trưởng truyền miệng báo cáo thành tích tổng thể của lần sát hạch này.

Tham mưu trưởng nghe xong, lại nói với Trình Gia Thuật một ít chuyện khác trong bộ đội, cuối cùng giống như là nhớ tới cái gì đó, hỏi: "Gần đây có hai thân thích ở quê cậu nháo tới sư bộ, nói cậu không thả vợ người ta đi, cậu tự mình xử lý đi, đừng nháo quá khó coi, ảnh hưởng đến hình tượng bộ đội."

Loading...