Thập niên 80: Cuộc sống tươi đẹp sau khi xuyên - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-10-04 10:00:39
Lượt xem: 70
"Tiểu Lâm, tiểu Lâm, cô đã gặp Trình Gia Thuật rồi hả?"
Ngưu chính ủy lo lắng nên ngồi bên cạnh cửa sổ tìm kiếm, nhìn thấy Lâm Nghiên Thu đi ngang qua nhà mình, vì vậy vội vàng gọi cô.
Lâm Nghiên Thu vừa khóc xong nên sợ Ngưu chính ủy nhìn thấy, cô không đi tới cửa sổ nhà anh mà đứng cách một khoảng xa đáp lại: "Đã thấy rồi."
Cô cũng không nghĩ tới giọng mũi mình nặng như vậy, chẳng lẽ Ngưu chính ủy có thể không nghe ra?
Thằng khốn này! Cô vợ nhỏ nũng nịu như vậy mà hắn cũng không biết xấu hổ khi dễ!
Ngưu chính ủy hận rèn sắt không thành thép, vội vàng an ủi Lâm Nghiên Thu: "Tiểu Lâm à, cô đừng khóc, bây giờ tôi sẽ đến phòng làm việc của thằng nhóc kia, tôi xem cậu ta bị cái gì mà làm như vậy, thật không ra thể thống gì!"
Ngưu chính ủy không an ủi còn tốt, vừa nghe giọng điệu như gà mái bảo vệ con, nước mắt Lâm Nghiên Thu vốn đã dừng lại bắt đầu lăn xuống, cô không muốn mất mặt như vậy, nên nói lung tung một câu: "Ngưu chính ủy anh đừng đi, tôi không có chuyện gì đâu, thật sự không có chuyện gì cả." Sau đó cô liền vội vã rời đi.
Về đến nhà, Lâm Nghiên Thu đem quần áo trong tủ bỏ vào trong túi xách của quân đội, mấy cái hủ kem lọ kem hay vỏ gối trên bàn tất cả cô đều ném vào trong không gian, không để lại một chút dấu vết nào cô từng Ở.
Trên đường trở về, cô cũng nghĩ tới, nếu Trình Gia Thuật không làm khó cô, cô liền quyết định rời khỏi nơi này, tùy tiện đi chỗ nào đó cũng tốt.
Cô cũng không phải người không cần mặt mũi, nếu anh đã biết cô là hàng giả, cô không có lý do gì để ở lại chỗ này nữa.
Về phần thân phận, cũng không biết cục công an bên Nam Hoài có đăng ký tìm "ba" cho cô hay không, không có thì thôi, cô sẽ nghĩ biện pháp, đi tới đâu hay tới đó vậy.
Thu dọn đồ đạc xong, cô vừa xoay người đã thấy hai tay Đại Bảo vịn lên khung cửa, cậu bé duỗi đầu vào phòng, sợ hãi hỏi: "Mẹ, mẹ muối rời đi sao?"
Lâm Nghiên Thu im lặng, không đợi cô nghĩ ra lý do vào để nói thì Tam Bảo và Tiểu Bảo đã lon ton chạy vào ôm hai cái đùi của cô nói: "Mẹ, đừng đi đừng đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-cuoc-song-tuoi-dep-sau-khi-xuyen/chuong-92.html.]
Còn Nhị Bảo thì trực tiếp òa khóc.
Lần trước nữ phụ bỏ trốn với người khác đã để lại bóng ma tâm lý cho các đầu củ cải, Lâm Nghiên Thu cố gắng giải thích: "Mẹ chỉ muốn về nhà một chuyến..."
"Mẹ nói dối!" Đại Bảo trực tiếp cắt ngang lời cô, vành mắt cậu bé đỏ hồng: "Mẹ không cần chúng con nữa!"
Lâm Nghiên Thu: ".. "Dì không phải mẹ của các con."
Đại Bảo cố chấp giữ chặt cửa không cho cô đi ra ngoài, cậu bé quay đầu lại nói với em gái: "Nhị Bảo, em mau đi gọi ba trở về, nói là mẹ muốn đi."
"Dạ"
Nhị Bảo nhanh chân chạy đi, nhưng vừa mới ra khỏi hành lang, cô bé đã thấy ba mình trở về, cô bé liền lớn tiếng khóc nói: "Ba ơi, mẹ muốn rời đi!"
Trong lòng Lâm Nghiên Thu bây giờ rất bối rối, quyển tiểu thuyết đó không phải do cô viết, cô cũng chẳng có đồng ý xuyên không đến đây mà.
Đúng vậy, cô thừa nhận cô vẫn tồn tại tâm tư muốn lợi dụng nam chính để khiến cho Dư Tĩnh Tĩnh cảm thấy tức chết.
Ai bảo cô ta tạo cho cô một kết cục thê thảm như vậy.
Nếu không phải ngay từ đầu cô có chuẩn bị thì có phải đã sớm ngồi tù rồi hay không? Thậm chí khi ra khỏi tù thì vẫn có mấy tên bắt cóc đang chờ cô đấy!
Còn chuyện Lâm Nghiên Thu coi nam chính như bạn trai của mình, rõ ràng Trình Gia Thuật anh chính là nhân vật được sinh ra từ Cẩu Tử của cô, anh là một bộ phận của Cẩu Tử, vậy nên tại sao cô không thể xem anh là bạn trai cô?
Nếu Lâm Nghiên Thu không thích thì tại sao cô phải ép buộc bản thân mình? Cô thì có ý đồ gì được chứ với vấn đề anh ta lớn tuổi hay là có ý với tính cách khó ưa của anh ta?