Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-10-15 05:06:29
Lượt xem: 96
Trần Khâm Hiền bất đắc đĩ thở ra một hơi, đôi mắt trở nên sắc bén, hoàn toàn không còn vẻ nhã nhặn, học giả vừa rồi: “Mong ông không đổ hết mọi tội lỗi cho vấn đề lịch sử.
Vốn là mẹ của tôi sẽ trở lại Hồng Kông vào năm bốn sáu, sau đó sẽ định cư ở đây, nếu không phải do ông cưới vợ hai nhân lúc bà ấy không có ở đây, và ông là thứ nhất đại diện nhà họ Trần bán nhà máy cho người Nhật Bản khi Hồng Kông bị vây kín, khiến nhà họ Trần hổ thẹn thì bà ấy sẽ không kiên quyết rời đi.
Nếu như không phải do ông thì bà ấy sẽ c.h.ế.t vì bị sốt cao sao? Nếu như không do ông thì tôi sẽ phải làm người chăn cừu ở Thiên Sơn mười mấy năm sao? Giai đoạn lịch sử đó kết thúc vào năm 78, năm 79 trong nước có thương nhân Hồng Kông đầu tiên đầu tư xí nghiệp, nếu như ông cụ Lưu lo lắng
Vân Mộng Hạ Vũ
thì vì sao lại không về trong nước trong khoảng thời gian đầu tiên, tìm kiếm người mà mình lo lắng?”
Bị con trai chất vấn như thế, Lưu Tương Niên không thể nói về những giày vò mà mình chịu đựng trong bao nhiêu năm nay: “Tư Niên, con quá chú ý vào những chuyện vụn vặn, nếu lúc đó không hợp tác thì chỉ có con đường chết. Tại sao con lại đổ hết tội lỗi về việc con chịu khổ lên người ba, nếu như không phải do mẹ con cố chấp phải rời khỏi Hồng Kông thì làm sao con phải chịu nhiều khổ sở như vậy?”
“Đúng vậy! Cho nên cũng ở Hồng Kông, ông cụ Viên bị ám sát, người nhà họ Viên tình nguyện đóng công ty điện ảnh và tòa soạn cũng không muốn hợp tác cùng người Nhật Bản, nhà họ Viên tổn thất nặng nề. Ông lại duy trì thực lực, là người khôi phục đầu tiên sau chiến tranh. Ông là đại trượng phu co được dãn được, tôi là con trai của Trần Uyển Âm, mẹ con chúng tôi giống nhau, thích chú ý mấy chuyện vụn vặt. Nếu đã khác biệt thì ông cũng không nên cưỡng cầu. Tôi có thể không hận, nhưng nếu ông muốn tôi yêu thương thì chuyện này quá ép buộc. Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, đó mới là cách sống chung tốt nhất giữa chúng ta. ” Trần Khâm Hiền bình tĩnh lại một lần nữa.
Vợ chồng Trần Khâm Hiền đi đến trước mặt phó chủ nhiệm Trương: “Chủ nhiệm Trương, mẹ tôi đã dùng hết khả năng để cống hiến cho xã hội, một đời cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời, thân là con, tôi thực sự không thể để bà ấy lo lắng khi ở dưới cửu tuyền, xin lỗi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-122.html.]
Biết rõ nhân quả, phó chủ nhiệm Trương không còn muốn khuyên, ông ta muốn mắng người, ông ta nói: “Giáo sư Trần, tôi nhỏ bé, xin cứ tự nhiên. ”
Con trai luôn nói vợ ở dưới suối vàng sẽ lo lắng , nhìn cả nhà con trai đi ra ngoài, Lưu Tương Niên lùi một bước, ngã ngồi trên ghế sa lon. . . Lúc này vẫn còn sớm, hai bố con đến đại lý bán vé để mua vé máy bay.
Phàn Kỳ và Tiết Hiểu Tĩnh thì khoác tay nhau đi dạo phố, bây giờ giá cả trong nước được thi hành theo hệ thống theo dõi kép, giá dự kiến ban đầu và giá thị trường khác nhau rất nhiều, có rất nhiều hàng công nghiệp nhẹ giá cả thì đắt mà chất lượng không tốt tắm.
Từ những năm 1970, ngành công nghiệp sản xuất, đặc biệt là hàng công nghiệp nhẹ đã phát triển mạnh ở Hồng Kông, hơn nữa đây cũng là một thành phố thương cảng nên quần áo và đồ điện tử đều rất rẻ.
Bây giờ là cuối tháng sáu, có rất nhiều hàng hiệu tồn kho, có một cửa hàng có chất liệu và kiểu dáng nhìn cũng đẹp, mấu chốt là chiết khấu thấp.
Mặc dù Tiết Hiểu Tĩnh nói rằng mình xuất thân từ gia tộc danh giá, nhưng cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy, của cải trong nhà lại cho con cái đến Hồng Kông để mua nhà và chi tiêu, thu nhập của hai người già cũng được coi là tốt ở Đại Lục, nhưng nếu thật sự phải tiêu tiền thì vẫn phải tính toán kỹ càng.
Không giảm giá thì không mua, còn phải mặc cả, được bà ấy dẫn đi nên Phàn Kỳ cũng hứng thú, đi mua với bà một lần, Tiết Hiểu Tĩnh còn muốn mua cho Phàn Kỳ, bà ấy và chồng đã tách ra khi còn trẻ nên vẫn luôn tiếc rằng không thể có một cô con gái.