Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-10-15 05:06:33
Lượt xem: 55
"Ba mẹ tôi muốn có thêm bà nội nên cần hai phòng ngủ. "
"Những ngôi nhà có thể mua được trên thị trường Đại Lục hiện nay có diện tích tối đa là năm mươi mét vuông. "
Phàn Kỳ tính toán một lát: "Là khoảng 25000, tỉ lệ của nhân dân tệ và đô la
Hồng Kông đô la
khoảng 1:2 nhỉ? Vậy là khoảng năm vạn đô la Hồng Kông. Để tôi mua!"
Tàu điện ngầm mở cửa, Phàn Kỳ đi vào, Trần Chí Khiêm đi theo ở phía sau, anh đi tới bên cạnh cô, cau mày hỏi: "Cái gì gọi là cô mua?"
"Nhà cho ba mẹ tôi thì để tôi mua. " Phàn Kỳ cho rằng đây là điều hợp tình hợp lí, dù sao cô cũng là con gái ruột của nhà họ Phàn: "Anh đừng nhúng tay vào, anh từ bỏ đi Mỹ để ở lại với tôi, chắc chắn ba mẹ tôi đã rất áy náy rồi, giờ còn muốn bỏ tiền mua nhà thì trong lòng bọn họ sẽ càng bất an hơn. Đến lúc hai chúng ta ly hôn thì sao anh còn để cho bọn họ chỗ để ở chứ?"
Rõ ràng cô nói rất đúng, nhưng Trần Chí Khiêm phát hiện mình cũng rất khó chịu, rất khó chấp nhận cô phân rõ ràng như vậy, đứng ở đằng kia không nói lời nào. Phàn Kỳ không nghe thấy anh trả lời, buồn bực, không phải anh nên trả lời "Ừ" hoặc là "Đúng" sao? Sao lại không nói gì? Ngửa đầu nhìn anh, phát hiện anh vốn bình thường, nhưng sao bây giờ sắc mặt lại thay đổi, giống như người ta hỏi mượn tiền anh không trả vậy.
Phàn Kỳ cẩn thận nhớ lại, mình cũng đâu có nói sai, đã chọc giận anh chỗ nào vậy?
Phàn Kỳ đang nghĩ mãi không ra thì thấy có một cô gái mười mấy tuổi từ cửa đi tới đang ôm một con gấu màu vàng nhạt, nhìn thấy cái này, Phàn Kỳ không còn những suy nghĩ khác, đôi mắt nhìn chằm chằm gấu bông trong tay người ta. Trần Chí Khiêm buồn bực một lát, phát hiện vì sao cô lại không nói chuyện, cúi đầu nhìn thì thấy Phàn Kỳ đang nhìn chằm chằm gấu bông trong tay con gái nhà người ta, đôi mắt sáng lấp lánh.
Anh kéo cô: "Đứng đây. "Phàn Kỳ đi ra trước cửa xe, còn lưu luyến nhìn con gấu bông kia một chút. Rất muốn, nhưng mà trong nhà thực sự quá nhỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-125.html.]
"Đi cầu thang cẩn thận một chút. " Trần Chí Khiêm nhắc nhở cô. Phàn Kỳ cúi đầu ủ rũ đi theo sát anh tới lối ra của tàu điện ngầm, giờ phút này bên ngoài trời đang mưa to.
Đèn đường rọi xuống, hạt mưa lít nha lít nhít, Trần Chí Khiêm cúi đầu nói với cô: "Tôi đi qua trước để lấy dù, còn cô thì đứng đây chờ. ”
“Anh dầm mưa chạy qua, sau đó lại quay lại đón tôi? Có bị bệnh không? Cùng nhau chạy qua!"
Trần Chí Khiêm chưa kịp trả lời mà Phàn Kỳ đã chạy vào trong mưa, anh lập tức đuổi theo. Phòng của bọn họ nói là ở bên cạnh tàu điện ngầm nhưng mà vẫn phải đi hơn mười phút, Phàn Kỳ liều mạng cả một đoạn đường, cả người ướt đẫm bước vào trong thang máy, lập tức không chịu nổi, cúi người thở dốc: "Không ổn rồi, tôi chạy sắp c.h.ế.t rồi. "
Trần Chí Khiêm đưa bàn tay cho cô, Phàn Kỳ nắm tay anh đứng lên, tiếp tục thở. "Phàn Kỳ. " Trần Chí Khiêm gọi nàng.
"Hả?"
"Ngày mai có muốn bắt đầu chạy bộ vào sáng sớm cùng với tôi không?" Trần Chí Khiêm thấy cô không trả lời nên lại nói thêm một câu: "Tiện thể giảm cân. "
Trần Chí Khiêm nói cô giảm cân đã nhắc nhở cô một chuyện, cô hỏi: "Giảm cân? Tôi mập?"
Cô lại bắt đầu làm phiền? Mình đúng là vạch áo cho người xem lưng mà, nói cô mập làm gì chứ? Có điều cô thích ăn như thế, còn ngủ như heo, cũng không phải mập, nhưng mà cô mới chạy đoạn đường ngắn như vậy mà đã thở dốc thì thật sự phải rèn luyện.
Trần Chí Khiêm tạm thời không biết trả lời cô như thế nào, nhìn thấy cửa thang máy mở ra nên nói một tiếng: "Đi thôi. "
Phàn Kỳ đi theo sau, cô vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề cái bụng của mình nên khi bước đi lại thỉnh thoảng cúi đầu nhìn, cũng không phát hiện đã đi đến cửa nên va vào Trần Chí Khiêm đang mở cửa, rồi bị anh oán giận: "Sao đi đường lại không chịu nhìn đường?"