Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 264
Cập nhật lúc: 2024-10-16 05:51:58
Lượt xem: 20
Trần Chí Khiêm lái xe đến một trung tâm thương mại. Lầu một của trung tâm thương mại này tràn ngập các sản phẩm nổi tiếng thế giới, cho đến khi qua hai quầy, Phàn Kỳ cảm thán, có tiền thật sự không cần lo lắng
tiêu không hết, nhất là muốn đi phối với trang sức của bà nội, chuỗi dây chuyền kia không phải nghĩ chắc chắn rất xứng đôi với ngọc phi thúy, cho dù là từng viên kim cương phía trên, đó cũng là cực phẩm, xem ra nhìn lại, hai mươi vạn chỉ đủ mua một bộ khuyên tai kim cương. Đúng rồi, không nên giới hạn tư duy trong một cái khung, luôn nghĩ đến việc phối với chuồi dây chuyền của bà nội.
Phàn Kỳ đứng ở giữa lối đi của trung tâm thương mại, cẩn thận suy nghĩ mình nên mua loại trang sức gì, không đắt quá mà còn có thể phô bày ra chất riêng của mình, đang suy nghĩ nhìn thấy trung tâm thương mại đối diện có một tấm áp phích rất lớn "Khuyến mãi ngọc trai Nhật Bản".
Ngọc trai là một lựa chọn tốt, dịu dàng tao nhã lại hào phóng.
Phàn Kỳ kéo Trần Chí Khiêm đi ra ngoài, Trần Chí Khiêm nói với cô: "Làm gì vậy?”
“Đi mua sắm. ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-264.html.]
“Em phải mua đồ gì hợp với dây chuyền của bà nội, tóm lại là thiết kế và phân lượng phải tương ứng với nó. " Trần Chí Khiêm đời trước dù sao cũng là người đứng đầu giới thượng lưu ở Hồng Kông, tự nhận là so với tất cả các trung tâm thương mại ở đây thì trung tâm thương mại nào cũng không tốt bằng thương hiệu ở nơi này.
Phàn Kỳ nói với anh: "Anh mua trang sức cho vợ anh tất nhiên là có lý. Nhưng nhà đầu tư nghĩ gì về chuyện này? Cho anh tiền là để anh gây dựng sự nghiệp, anh còn chưa tới trình độ này mà đã tiêu tiền lung tung rồi hả?"
"Em suy nghĩ nhiều rồi, có tầm mắt nhà đầu tư nào lại hẹp như vậy chứ, sao lại chỉ nhìn chằm chằm một kiện trang sức trên người vợ tôi xem? Trong giới thượng lưu ở thành phố Hồng Kông số người hám tiền mà thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Nếu em ăn mặc không phù hợp, bọn họ còn hận không thể bản luận từ sợi tóc của em đến mũi chân. ”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Chí Khiêm đời trước đã nhìn quen sắc mặt đám người kia. Nếu anh rõ ràng tỉ mỉ kể lại chuyện cũ của bọn họ, một người hai người đều không thể ngóc đầu lên được mặt bàn, nhưng sau khi toàn thân ăn mặc chỉnh tề, từng người đem giới hạn vạch rõ ràng, nhất định phải phán xét người khác, để làm nổi bật sự cao quý của mình. Bản thân anh thì không sao cả, nhưng Phàn Kỳ không cần phải chịu những lời đàm tiếu bừa bãi này. Phàn Kỳ cười khúc khích nói: “Tại sao tôi phải bỏ ra hai mươi vạn đấu tranh vì những lời xúc phạm của bọn họ chứ? Anh dùng hai mươi vạn này để mua trang sức cho tôi thì về sau chúng ta ly hôn xử lý rất phiền toái, để tôi trả anh hai mươi vạn tôi cũng tiếc đứt ruột, đưa trang sức hai mươi vạn cho tôi đeo tôi cũng ngại, hay là tôi đeo xong thì để cho người vợ sau của anh, không biết cô ấy có đồng ý dùng lại trang sức của vợ trước không nữa?"
Lại nói ly hôn? Khi nào thì cô có thể không nhắc đến nó?Trần Chí Khiêm còn đang buồn bực, Phàn Kỳ chỉ vào tấm áp phích đối diện trung tâm thương mại: "Đi, qua đó xem thử. ”
“Ngọc trai Nhật Bản trong các loại ngọc trai thì chất lượng cũng không hơn được loại nào, hạt ngọc trai Nam Dương vẫn là tốt hơn. " Trần Chí Khiêm nói với cô. "Điều này không đúng. Trong mắt tôi, ngọc trai Nhật Bản và ngọc trai Nam Dương có đặc điểm riêng, ngọc trai Nam Dương to hoan, màu sắc lạnh thực sự đẹp mắt, nhưng thực sự ảnh hưởng đến sự khác biệt về giá cả là sản lượng hàng năm, quy mô nuôi trồng ngọc trai của Nhật Bản đứng đầu thế giới. Có người nói rằng độ bóng của ngọc trai Nhật Bản loáng đến mức có thể soi gương nhưng không có độ ấm như ngọc trai Nam Dương. Vấn đề là ngọc trai Nam Dương vẫn kém hơn ngọc trai Nhật Bản về độ sáng, nói cho cùng vẫn là vật hiếm thì quý. Trong tay chúng ta vẫn chưa có nhiều tiền như vậy nên tôi sẽ không mua mấy loại khan hiếm làm gì, chỉ cần thích hợp với mình là được rồi. ”