Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:48:07
Lượt xem: 34
Cô bỏ một con tôm vào miệng: “Tôi đang nghĩ, ba mẹ anh vẫn luôn ở Thượng Hải, mối quan hệ bạn bè của bọn họ đều ở Thượng Hải, đợi đến lúc về hưu rồi, cũng chưa chắc bằng lòng thường xuyên sống ở đây. Đến lúc đó tôi sẽ về Thượng Hải, ba và mẹ của anh cũng đã lớn tuổi rồi, cũng sẽ có lúc bệnh lúc đau ốm, tôi sẽ chăm sóc họ, anh cứ ở đây không cần phải lo lắng gì cả. ” Nghe được những lời nói này, Trần Chí Khiêm ngơ người, đây là cô gọi là làm hậu thuẫn cho anh sao? Chính là không nhịn được mà có chút gượng gạo : “Tôi sống ở đây? Còn em sống ở Thượng Hải sao?”
Phàm Kỳ chưa nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của anh, cô nói: “Đúng vậy! Khả năng của anh bày ra ở chỗ này, nếu sự nghiệp có thể nổi dậy, chính là kéo theo một ngành nghề rồi, ở đây chắc hẳn là nền móng của anh rồi. Tôi không có chí hướng lớn nào cả, chỉ có đầu tư cổ phiếu, kiếm chút tiền, bây giờ đã có hệ thống máy tính phụ giúp rồi, sau này máy tính sẽ phát triển nhanh hơn nữa, đến lúc đó tôi chỉ ở đó đầu tư thôi, nếu có trở về Thượng Hải, người nhà của cả hai nhà đều ở đó, không phải cũng rất tốt sao?”
Ở kiếp trước cô không có duyên phận với ba mẹ, người một nhà trong ký ức của nguyên chủ và ba mẹ ở kiếp trước của cô hoàn toàn không giống nhau, cô rất muốn cảm nhận được cảm giác ở bên cạnh người nhà.
Nghe cô nói như vậy, đột nhiên Trần Chí Khiêm có vẻ ủ rũ, nhớ lại những ngày đêm cô đơn tuyệt vọng ở kiếp trước, có lỗi với ba mẹ nhà họ Phàn, cũng phụ sự uỷ thác của ba mẹ của anh. Người mẹ chồng tốt mất rồi, bà Phàn cũng mất rồi, mẹ Phàn và anh trai Tuần bảo anh đừng tiếp tục tìm bọn họ nữa, bọn họ muốn sống một cuộc sống bình thản. Ba mẹ của anh cũng giống như anh, trong lòng ôm nỗi áy náy, một nhà ba người ở bên nhau, rất dễ bị trầm cảm tới cùng. Tất cả mọi thứ đều nhắc nhở bản thân đều là do anh không làm tốt, mới hại cả hai người nhà của mình.
Sau khi trùng sinh trở lại, thứ mà anh muốn, không những là trả mối thù của kiếp trước, mà còn hy vọng hai người nhà của anh đều có thể sống tốt, sau này anh mới có thể tới nhà họ Phàn ăn cơm, nghe mẹ và mẹ Phàn kể những câu chuyện ở trong gia đình. Nói chuyện thâu đêm với Dung Viễn, rồi trở thành tri kỉ, nếu đã trở lại mà chỉ rơi vào thù hận, khó tránh phụ lòng ông trời đã cho anh trọng sinh lần này, anh muốn nắm lấy cơ hội này, vì thành phố Tiềm xây dựng sản nghiệp chip điện tử, cũng để cho đất nước sau khi phát triển mạnh sẽ không còn bị bóp cổ vì con chip điện tử nữa. Lại phát hiện ra bí mật của cô, bị cô thu hút, trong lòng càng vô cùng kích động, mọi chuyện dường như trở nên rất suông sẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-270.html.]
Lúc này, anh thầm cười bản thân quá tham lam, mong muốn quá nhiều rồi, vừa muốn trả thù vừa muốn được lập nên lĩnh vực chip điện tử, còn muốn người nhà luôn vui vẻ luôn bình an, thậm chí hy vọng hão huyền là có được cô, có thể có được hạnh phúc, trách cô không nghĩ thông.
Câu nói này của cô lại thức tỉnh người trong mộng, cô đã đến rồi, những người lương thiện trong nhà họ Phàn đều sẽ sống tốt, ba mẹ cũng sẽ sống tốt.
Cô nói tới Thượng Hải chăm sóc ba mẹ chỉ là mượn cớ? Cô xuyên không tới đây, thì làm gì có tình cảm với người nhà họ Phàn và ba mẹ của mình chứ? E là bởi vì Thượng Hải là nhà của cô, cô muốn trở về nhà. Trước đây ngay cả trong mơ cô cũng vừa khóc vừa rồi về nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh không thể quay trở về cùng với cô, sản nghiệp này một khi đã xây lên, hơn nửa đời của anh chắc chắn sẽ ở lại đây, anh không có tư khách yêu cầu cô rời xa quê hương, tới đây sống với anh.
Chỉ nghĩ tới đây thôi, Trần Chí Khiêm mỉm cười: “Được, vậy anh có thể yên tâm được rồi. ”