Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:48:12
Lượt xem: 15
Không vui chắc là có lý do? Chẳng lẽ là anh cho rằng cô không chịu tiêu hai trăm ngàn, sẽ làm mất thể diện của anh sao? Trong tay có bao nhiêu tiền, làm được bao nhiêu chuyện, đâu nhất thiết phải đánh cho sưng mặt làm cho mập mạp chứ? Nghĩ tới nghĩ lui , Phàn Kỳ mò cái đồng hồ ở trên gối và nhìn thấy đã mười giờ rưỡi rồi, cô liền kêu: “
Trần Chí Khiêm, đi ngủ thôi! Đã nói rồi, đi ngủ sớm để ngày mai dậy sớm. ”
“Vào liền đây. ” Giọng nói bên ngoài truyền vào.
Vẫn chưa thấy nugười vào, nghe tiếng động thì hình như anh đang bận làm gì ở trên kệ bếp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Kỳ xoay người qua nhìn về phía cửa phòng, nghe thấy tiếng bước chân truyền vào tiền xoay người tại, ôm lấy Phác Phác rồi nhắm mắt. Nghe thấy tiếng mở cửa, cảm nhận được anh ngồi ở trên giường, biết anh dựa vào đầu giường, làm sao đây hay là đừng nói chuyện với anh? Không phải anh tắt đèn sao? “Trần Chí Khiêm . ”
“Chuyện gì vậy?”
Lúc kêu anh, Phàn Kỳ vẫn chưa nghĩ ra là nên nói chuyện gì với anh. Cô vội vàng lấy lý do: “Chỗ đeo nhẫn này, hình như đã lưu lại mùi vị của hải sản vừa ăn lúc nãy rồi. ”
Vừa nói cô vừa cố tình kéo chiếc nhẫn ra một chút, đưa lên trước lỗ mũi ngửi thử: “Còn có mùi của tôm xóc xỉa. Có phải lúc đi tắm cũng cần phải kéo ra như vậy để xoa không nhỉ?”Lúc vừa mới mua nhẫn thì chan chứa tình cảm, nhưng bây giờ đã nguội lạnh rồi, lại cảm thấy là bản thân anh đang ép buộc cô phải chấp nhận, nếu như cuối cùng phải trở thành anh trai em gái, thì ngược lại đeo cái thứ này không còn ý nghĩa gì cả. Anh nói: “Nếu như em thật sự cảm thấy không quen, không muốn đeo thì đừng đeo nữa?”
Người này lại sao lại khó xử lý như vậy chứ? Phàn Kỳ tủi thân: “Tôi biết mục đích anh mua chiếc nhẫn này, tôi sẽ luôn đeo nó mà! Tôi không biết là sao anh lại nói như vậy, tôi chỉ là muốn bắt chuyện với anh thôi. Nên tôi tìm đại một lý do để nói chuyện với anh, tại sao tự nhiên anh lại nói tới chuyện đeo nhẫn hay không chứ?”Phàn Kỳ xoay người qua, cô cũng không biết là tại sao bản thân cô lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy, lại có cảm giác mũi hơi cay cay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-273.html.]
Cảm xúc này đây thật sự là rất kỳ lạ. Kể từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, cô khóc qua được mấy lần, bởi vì chuyện nhỏ này mà khóc, trừ những chuyện khiến người ta ghét cay ghét đắng ra, không có ý nghĩa gì cả, ba mẹ cô chưa bao giờ vì cô khóc, mà sẽ quan tâm cô nhiều hơn một chút. Thay vì khóc, vậy chi bằng cứ im lặng ở đó, nếu như bọn họ gọi điện thoại hay nhắn tin hỏi cô, hoặc là hai vợ chồng cũ chỉ trách nhau, cô sẽ can ngăn bọn họ, thông qua cuộc đối đầu nhiều năm với ba mẹ, cô đã luyện thành bản lĩnh nuốt sự tức giận vào trong.
Hết giận rồi, tất cả những ấm ức đều không còn nữa, tinh thần của cô cũng sảng khoái hơn. Nhưng bây giờ cô không muốn tức giận với anh, chỉ là cô cảm thấy rất buồn, rất không vui.
Tại sao cô lại cho rằng anh đang giở chứng chứ? Anh nói: “Anh không bị làm sao cả. Chỉ là có chút chuyện thôi. Muốn suy nghĩ cho thật kỹ. Ý của anh là em muốn đeo thì đeo, không muốn đeo cũng không sao. Tuỳ em thích thế nào thì làm thế đó. ”
“Anh thật sự không phải không vui đó chứ?” Phàn Kỳ không tin cho lắm.
“Không có. ” Trần Chí Khiêm nói, “Em cho rằng anh nên không vui à?”
“Không nên hả? Không phải chúng ta đã bàn bạc rõ ràng với nhau cả rồi sao?”
“Đúng vậy! Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà, ngủ thôi nào. ” Trần Chí Khiêm đưa tay ra tắt đèn.
“Ừ. ” Phàn Kỳ xoay người qua, ôm Phác Phác nhắm mắt ngủ.
Tại sao Trần Chí Khiêm vẫn không tới xách lỗ tai của Phác Phác quăng Phác Phác qua một góc chứ?
Một đêm trôi qua, Phàn Kỳ tỉnh dậy và đưa tay sờ mó, người trên giường đã biến mất nhưng Phác Phác vẫn ở trên n.g.ự.c cô, anh không mang Phác Phác đi, cô cảm thấy buồn bực nói không nên lời.