Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 301
Cập nhật lúc: 2024-10-16 20:59:21
Lượt xem: 22
Phàn Kỳ đang nhìn Phác Phác trên bệ cửa sổ, Trần Chí Khiêm nghĩ đến hai con búp bê trong phòng làm việc của mình, khi nào mang chúng về cho cô đây? Trần Chí Khiêm đang tắm, Phàn Kỳ liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ, cô nên đi ngủ.
Lúc Trần Chí Khiêm đi vào, Phàn Kỳ đang nằm nghiêng ôm cá heo, lên giường tắt đèn, anh đưa tay vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Ngủ ngon."
Bị vuốt như vậy, cả người cô không thích hợp, trong lòng như có con thỏ nhảy loạn, Phần Kỳ nói với anh: "Ngủ ngon."
Thực sự đã muộn, nhưng cô thực sự rất bất an, cô có thể xác định, không biết sợi dây thần kinh nào của Trần Chí Khiêm bị nối sai rồi.
Có thể là do ở tiệc rượu buổi tối uống một tách cà phê, cũng có thể là bị sự khác thường của anh làm cho không ngủ được, Phàn Kỳ dựa vào tường đếm cừu, hy vọng ngủ sớm một chút.
Đáng tiếc là cô không hề buồn ngủ, nửa đêm sấm sét ầm ầm, mưa sấm sét rồi.
Cô sợ sấm sét vào ban đêm là bởi vì khi còn nhỏ bố mẹ cô thường để cô ở nhà một mình, khi trời có sấm sét vào ban đêm, cô ấy phải đối mặt với ba căn phòng ngủ và một phòng khách tối tăm.
Cô chỉ biết ôm búp bê cuộn tròn trong góc giường, sau khi lớn lên vẫn không thay đổi được, cô đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ chẩn đoán đó là chứng ám ảnh sợ hãi, cô đã cố gắng chữa trị, nhưng hiệu quả cũng không lớn.
Có búp bê bên cạnh, cô cũng có thể giải tỏa nỗi sợ hãi này bằng cách nói chuyện với búp bê, dù sao cũng không có nhiều ngày mưa sấm sét, chịu đựng một chút là qua rồi, cũng không đi trị liệu nữa.
Một tiếng sấm ập đến, Phàn Kỳ dán tường nắm chặt Tiểu Lam, cô hồi hộp đến mức tóc gáy dựng hết cả lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-301.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đột nhiên, một cánh tay vươn ra, lôi cô đang dựa vào tường, ra sức siết chặt Tiểu Lam sang.Lúc này Phàn Kỳ đã hoàn toàn thanh tỉnh, cô được anh ôm vào lòng, môi anh đặt ở trên trán cô, nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Cái này? Phàn Kỳ không quan tâm đến sấm sét bên ngoài, cô bị anh lôi sang, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, khi sét đánh lần nữa thì anh lại ôm cô chặt hơn.
Chờ đã! Hôm nay anh không mặc áo dài tay nên da tay anh gần sát tay cô, chân anh cũng gần sát cô, Phàn Kỳ vẫn chưa kịp phản ứng, bây giờ cô không đổ mồ hôi lạnh nữa, mặt đỏ bừng, bắt đầu đổ mồ hôi vì nóng.
Cô đẩy Trần Chí Khiêm: "Trần Chí Khiêm, em hơi nóng."
Không phải một chút, mồ hôi trên chóp mũi cô sắp nhỏ xuống rồi.
Trần Chí Khiêm cầm lấy Tiểu Lam từ trong tay cô: "Ôm một con búp bê lớn như vậy có thể không nóng sao?"
Anh lại ôm cô: "Không sao rồi, ngủ đi! Không có sấm sét nữa."
Phàn Kỳ dán sát vào người anh, thậm chí còn hơi chặt, anh có mùi sữa tắm giống mùi của cô, tại sao mùi này lại khiến cô...Khiến cô ngủ thiếp đi. Dù sao khi cô tỉnh dậy, Trần Chí Khiêm đã dậy rồi, anh đẩy cửa ra và nói: "Phàn Kỳ."
Đêm qua cô ngủ không ngon, tiếp tục nằm, nghe anh nói: “Hôm qua anh về muộn, quần áo chưa giặt. Quần áo được giặt buổi sáng đều ở trong máy giặt, em phơi giúp anh đi. Chìa khóa xe ở trên bàn, một tuần hẳn là sẽ không hết điện, em đi khởi động một chút cũng tốt. Đừng quên uống canh gà đen của hôm nay nhé, những miếng gà khác anh chần qua rồi để vào tủ lạnh, nhớ tự hầm nhé, biết không?”
Phàn Kỳ ngáp một cái và gật đầu.
"Em ngủ thêm một chút đi, anh đi đây!" Trần Chí Khiêm đóng cửa lại.Phàn Kỳ bế Tiểu Lam từ góc lên và tiếp tục ôm nó ngủ, khi cô tỉnh dậy thì đã hơn tám giờ, cô nằm trên giường và nhớ lại tất cả những chuyện về Trần Chí Khiêm tối qua, lòng của đàn ông như kim dưới đáy biển, ngày hôm qua còn bày ra cái bộ dạng muốn vạch rõ giới hạn với cô, buổi tối lại thay đổi hẳn, anh đang muốn làm gì vậy?