Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 309
Cập nhật lúc: 2024-10-16 20:59:34
Lượt xem: 20
Trong lòng Phàn Kỳ biết cậu cả không chỉ có xót tiền, ông ấy còn lo lắng suy nghĩ của Trần Chí Khiêm và mình không giống nhau, đừng nhìn mình là cháu ngoại gái ruột của ông ấy, nhưng giữa bọn họ không có tình cảm gì.
Trong trí nhớ nguyên chủ, cô ta rất thấy phiền khi một nhà ngồi xe ngồi thuyền đi thôn Sùng Minh, từ nội thành ngồi xe đến phà, phải hơn hai giờ, lại chờ phà, ngồi phà, đi lên đảo, ngăn máy kéo tới đón.
Bọn họ một nhà ngồi ở sau xe kéo, cả đường nghiêng ngả đi. Buổi sáng ra cửa, buổi chiều ba bốn giờ mới có thể đến nhà bà ngoại.
Đến nhà bà ngoại, nhà bà ngoại còn có vòng dương, mùa hè ban ngày có ruồi, buổi tối có muỗi, một ngày nguyên chủ cũng đều không thể ở, cô ta không rõ, vì sao anh trai và Trần Chí Khiêm có thể cùng ở nông thôn chơi với anh em trai vui vẻ đến như vậy?
Cô ta rất ghét nói chuyện với chị em tết hai b.í.m tóc như họ, mặc áo vải sọc sĩ, phía trên còn có mảnh vá, các cô chẳng hiểu cái gì. Còn nói một giọng Sùng Minh bản địa quê mùa, muốn hiểu ý của các cô ấy, cô ta thường phải nghe vài lần.
Ở nông thôn có chuyện gì được chứ, cô ta thà ở nhà đợi với bà là được còn hơn là đi.
Số lần mình và cậu cả tiếp xúc ít đến đáng thương, phải tốn một khoản tiền như vậy, cậu cả khẳng định lo lắng mình sẽ cãi nhau với Trần Chí Khiêm.
Phàn Kỳ tiếp tục: “Nếu cậu không tới, ngày mai cháu mua vé máy bay bay qua. Để ngày mai A Khiêm không cần đi Bắc Kinh, công việc của anh ấy cũng không cần làm, cứ đợi ở bên người cậu. Cho đến khi cậu đồng ý lại đây mới thôi, cậu muốn hay không?"
“A Quốc…” Trong điện thoại xuyên tới tiếng nuốt nước của cậu cả.
“Cậu cả, đừng lo lắng chuyện tiền nong, cháu ở Hồng Kông chờ cậu lại đây, còn có điện thoại đường dài rất đắt. Chúng ta gặp mặt nói, được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-309.html.]
Nghe thấy lời này, cậu cả lạch cạch cúp điện thoại.
Phàn Kỳ nghe tiếng “tút tút” trong điện thoại, chút phí điện thoại này đã khiến cậu cả sợ hãi?
Mặc kệ! Đi mở hộp quà đồ chơi trước đã, Phần Kỳ rút hộp quà kia ra, thấy chữ hoa tiếng Anh thanh lịch in trên giấy đóng gói…
Hộp này đóng gói nhìn qua rất cao cấp, có thể so sánh với những hộp đóng gói nước hoa, đồ trang điểm đó, nhưng bên trên đánh dấu logo mà Phàn Kỳ cũng nhận ra.
Nhãn hiệu này chính là nhãn hiệu của công ty đồ phòng hộ an toàn Trang Linh Linh đầu tư kia.Không thể nào? Chị Linh Linh không có khả năng đưa cho cô loại đồ vật này chứ? Trong đầu Phàn Kỳ hiện ra hình ảnh đặc sắc.
Trong nhà chỉ có một mình, lòng hiếu kỳ thúc đẩy cô mở hộp ra.Sau khi mở ra, cô mới phát hiện sức tưởng tượng của mình rất thiếu thốn, sức tưởng tượng hoàn toàn có thể lớn hơn một chút, thế giới trong hộp nói như thế nào đây?
Vân Mộng Hạ Vũ
Thì ra cổ phần này có thể bị đầu tư cũng là có nguyên nhân, vỏ có nhiều chủng loại như vậy? Lại còn có rung lắc? Còn có dạ quang?Dạ quang?
Đồ chơi này khơi dậy hứng thú của Phàn Kỳ, cô cầm lấy hộp xem chú thích sau lưng, trước khi sử dụng phải chiếu xạ ba mươi giây với nguồn sáng trước, sau đó là có thể thu hoạch một gậy huỳnh quang.
Trừ tám loại vị, một hộp ba cái áo mưa thử nghiệm, còn có đồ vật bị Trang Linh Linh gọi là món đồ chơi, những cái đó đều là đồ vật cô không thể nói là nhìn thấy ở trong tiểu thuyết, hôm nay thấy được bao bì hộp.
Cô do dự một chút cuối cùng không có can đảm mở giấy bọc bên ngoài ra.Thôi? Chỉ nhìn xem chú thích sau lưng là được. Phàn Kỳ lật xem xong, thật sự là mở ra cánh cửa của thế giới mới, cảm nhận được thế giới sâu xa.
Chị Linh Linh đưa đồ vật này cho mình, là vì mình đã kết hôn. Trên thực tế, mấy thứ này để ở trong nhà nếu như bị Trần Chí Khiêm nhìn thấy, nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ đến ngón chân móc vào mặt đất, hay là từ bỏ thôi?