Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 354
Cập nhật lúc: 2024-10-16 21:17:34
Lượt xem: 20
Phàn Kỳ vừa ăn vừa nghĩ ngợi, cô ăn bít tết rồi lại ăn pudding. Lúc này trên vô tuyến có phát lên một bức ảnh, nhân vật chính của bức ảnh chính là em trai của Phùng Học Minh và người bạn trai ngoại quốc của cậu ta.
Chương trình phát sóng nói: “Theo người trong cuộc tiết lộ, Phùng Thế Xương và Wiftiam Tayfor đã đạt đến hòa giải...”
Bởi vì Phùng Thế Xương bị vào tù, Phùng Học Minh hết lần này đến lần khác phủ nhận việc quay lại tiếp quản nhà máy đồ hộp của nhà họ Phùng, giá cổ phiếu của tập đoàn Phùng Thị rớt giá không ngừng dưới tình huống tiêu thụ không tồi suốt ba ngày nay.
Tài khoản cá nhân của Phàn Kỳ lợi dụng cơ hội sa sút này của doanh nghiệp Phùng mà mua một số cổ phiếu. Nhưng loại tin tức nội bộ này cũng không phải hướng chính, cho nên cô cũng không mua nhiều.
Trần Chí Khiêm nói với cô: “Em cũng ăn một chút hoa quả đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Kỳ ăn từng quả nho một, Trần Chí Khiêm nhìn cô thích chúng: “Quả nho cuối cùng cũng ăn mất rồi.”
Phàn Kỳ xấu hổ vì trong đầu cô toàn là mấy thứ linh tinh, cô thừa nhận Trần Chí Khiêm là một người nghiêm túc, không thể đánh đồng anh với những người trong tiểu thuyết kia được.
Ăn tối xong, Trần Chí Khiêm nhắc nhở cô: “Cá nhỏ, đến giờ lên thớt rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-354.html.]
Là con cá đó, Phàn Kỳ đánh răng, cuối cùng tự nguyện trèo lên thớt, ngoan ngoãn đặt Pu Pu ở ghế cuối giường, còn mình thì tự chui vào trong chăn.
Trần Chí Khiêm vén chăn lên, đặt hai tay lên đầu cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt cô gái nhỏ trước mắt. Đôi lông mi dài, cong vút, khuôn mặt này chính là của người cùng lớn lên với anh.
Chỉ là cô nhăn mặt cười một cái, miệng nhỏ không chịu nhận thua, trước mặt Trần Chí Khiêm là mềm mại mang theo một chút ngốc nghếch. Vì điều này mà lòng anh bị hấp dẫn, làm cho gương mặt này một chút cũng không giống trước đây.
Phàn Kỳ bị anh nhìn chăm chú, người này luôn thích nhìn cô như vậy. Cô không cảm thấy mình là cá nằm trên thớt nữa mà cảm thấy bản thân như con cá nằm trong bát ăn của một con mèo vậy, mà con mèo này đã bắt cô lại.
Con mèo lớn rất nhanh đã cúi đầu xuống, mở đôi môi cô tiến vào trong. Phàn Kỳ cuối cùng cũng ý thức được nụ hôn sâu nhất là nụ hôn đằng sau, bởi vì lần trước cô hôn, suýt chút nữa là ngạt thở, còn lần này thì sao?
Hôm nay không giống hôm qua, rõ ràng bọn họ đang ở trong khách sạn, cũng không có tiếng ồn như ở nhà, điều hòa làm mát nhiệt độ bình thường mà cô lại cảm thấy rất nóng, mồ hôi lấm tấm trên trán cho thấy anh cũng nóng rồi, tấm chăn được mở ra…
Con mèo lớn thật sự đã l.i.ế.m khô cô từng chút một, Phàn Kỳ mệt mỏi ôm Pu Pu, đi ngủ thôi! Đi ngủ! Ngày mai cô lại phải đi làm, nếu không qua ngày nghỉ, trông cô sẽ như bị hút cạn sinh khí mất.
Bên tai Phàn Kỳ vẫn có người thổi một luồng khí nóng, giọng điệu mang đầy thâm ý: “Đợi khi nào em quen rồi, chúng ta sẽ dùng món đồ chơi mà chị Trang mang tặng.”
Phàn Kỳ quay đầu lại nhìn anh, Pu Pu rơi khỏi tay cô và rơi xuống gầm giường, cô không ngờ Trần Chí Khiêm anh lại là người như vậy…