Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-10-17 05:08:02
Lượt xem: 21
Phàn Kỳ cảm thấy mình sẽ bị truyền thông và báo chí Hồng Kông khua môi múa mép nhai tại dài dài nhờ phim bộ cấu huyết của nhà họ Phùng, cái này còn thú vị hơn nhiều so với việc cô mặc đồ ngủ gợi cảm để quyến rũ chồng.
Phùng Thế Xương cuối cùng cũng được thấy lại ánh mặt trời, ông ta đã bị nhốt ở bên trong mấy ngày nay, bị người mình luôn hết mực cưng chiều coi là nỗi nhục nhã.
Cánh cổng sắt của trại cải tạo mở ra, ông ta nhìn lên bầu trời chói chang, rồi nhìn người đàn bà đang khóc thút thít, phía xa xa lại thấy thằng con trai của mình, Phùng Thế Xương cảm thấy hơi hoảng hốt.
Bà hai Phùng mừng đến nỗi bật khóc, sau đó vội chạy đến trước mặt ông ta: “Thế Xương, ông thế nào rồi? Tôi lo c.h.ế.t đi được!”
Đối mặt với người phụ nữ đang cười trong nước mắt, ông ta luôn cảm thấy đây là người hiểu ông nhất, biết tâm ý của ông ta và yêu ông ta hết lòng.
Không giống Lưu Xảo Yến suốt ngày quậy phá, cứ mở miệng là bắt đầu nói gà nói vịt. Nhưng lần này bà ta lại dám đưa ra lựa chọn như vậy cho vấn đề trọng đại thế này.
“Bà đã quyết định dùng 3000 vạn để hòa giải?” Phùng Thế Xương nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Bà hai Phùng nghe xong, nụ cười trên mặt chuyển sang mếu máo, nước mắt trên khuôn mặt tuôn ra ngay lập tức: "Không phải, chỗ chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy?”
Bà quay đầu nhìn Phùng Học Minh: “Cậu lớn cũng đồng ý mà! Ông hỏi cậu lớn là biết.”
Phùng Thế Xương cảm thấy bà hai của mình chẳng biết gì, nhìn về phía thằng con trai đang hút thuốc từ phía xa: "Thật vậy không?"
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-367.html.]
“Thật mà! Thật mà! Cậu lớn đồng ý rồi.” Bà hai Phùng đáp thay.Phùng Thế Xương đi về phía con trai.“Ba, lên xe đi.”
“Chờ đã!” Phùng Thế Xương nói với giọng điệu nghiêm khắc: “Ta làm nhiều chuyện như vậy vì lý do gì con không hiểu sao?”
"Con hiểu mà, vì Phùng Học Kiệt, vì Phùng Học Kiệt quay trở lại con đường mà ba mong muốn."
Phùng Học Minh rít một hơi thuốc: "Sau khi hiểu ra, con đã sử dụng quan hệ xung quanh và tìm phương pháp có thể trấn áp chuyện này xuống. Nhưng con muốn sòng phẳng với ba, làm chuyện này phải cần có tiền.”
“Hỏi dì hai của con đi.”Phùng Học Minh hít một hơi thật sâu rồi quay đầu hỏi bà hai: “Dì hai, tôi đã nói rõ ràng với dì chưa? Và dì đã nói gì? Dì nói chuyện của ba không thể do một mình vợ hai trả tiền, dì bắt mẹ tôi trả, mẹ tôi chịu không? Mẹ tôi lấy một xu nào của ba chưa? Bây giờ vì con trai dì mà ba tôi phải vào đó, còn muốn trả tiền?"
Bà hai cho rằng Phùng Học Minh không dám nói vợ cả sẽ không vì ông mà bỏ tiền ra trước mặt Phùng Thế Xương, nghe anh nói xong, bà cộc cằn nói: "Bỏ ra nhiều tiền như thế nhỡ không có tác dụng gì thì sao? Tôi hỏi cậu lớn, cậu ta đã nói dù có bỏ tiền ra cũng không đảm bảo được có thể ra ngoài hay không. Vậy nên tôi đã nghe kiến nghị của luật sư Tống ký thỏa thuận hòa giải với William, đỡ phải mất cả người lẫn của.”
Phùng Học Minh nhìn Phùng Thế Xương với vẻ mặt như đang xem kịch: "Ba, người đưa tiền mới là ông chủ, con cùng lắm chỉ đang làm công, ba không thể để người làm công quyết định thay ông chủ chứ?”
Phùng Thế Xương bị thằng con làm cho không nói được gì, nghẹn một cục trong cổ họng: "Lên xe."Phùng Học Minh ngồi ở ghế lái phụ, bà hai cùng Phùng Thế Xương ngồi ghế sau.
Sau khi đi được một lúc, Phùng Học Minh đưa tờ báo cho Phùng Thế Xương: “Ba, mấy ngày ba ở trong đó, không biết bên ngoài bình phẩm về nhà của chúng ta như thế nào, con nghĩ ba nên xem một chút còn biết đường chuẩn bị tâm lý.”
"Thế Xương, ông hay đọc báo thì cũng biết, không nên tin làm gì." Bà hai thừa biết dạo gần đây báo chí truyền thông hô mưa gọi gió làm trò gì, trong lòng chửi mắng Phùng Học Minh thừa cơ châm ngòi ly gián.
Phùng Thế Xương mở tờ báo ra, một tiêu đề lớn đập vào mắt:“Vua đồ hộp gả con trai, ném của hồi môn 3000 vạn.”