Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 441
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:01:42
Lượt xem: 26
Phàn Kỳ vừa nói vừa nấc: “Không... ức... Không phải là mẹ bảo ăn nhanh lên sao?“
Cô đi ra cửa thay giày, lấy chìa khóa xe rời đi, vừa đi vừa nấc cụt. Lúc lên xe, mợ liên tục vỗ lưng Phàn Kỳ: “Niếp Niếp à! Là lỗi của mợ đã gọi con dậy sớm như vậy.”
“Mợ à, không sao cả, con biết mà, vợ nhớ chồng quá thôi mà!”
Khuôn mặt đã có tuổi của mợ ửng đỏ: “Nhóc con, toàn nói bậy, cậu con khi còn trẻ đã chịu nhiều khổ cực…” Mợ nhớ lại khi đó, như thể bà ấy đã tìm ra lý do tốt nhất để dậy sớm.
Phàn Kỳ thấy rất vui, cô trao đổi cuộc sống với nguyên chủ, dù cô mất hai mươi tỷ nhưng đêm qua cô có cơ hội nằm bên cạnh mẹ. Khi có sấm sét, mẹ đã ôm lấy cô, cô ngủ một giấc ngon lành.
Nhớ tới những gì Trần Chí Khiêm nói ở kiếp trước, mợ đã cô đơn như thế nào khi cậu mất. Ở kiếp này có mấy người vì họ mà thay đổi vận mệnh.
Khi hai người vào phòng bệnh, Trần Chí Khiêm đã gấp giường lại rồi, anh lắc đầu: “Cậu đã dậy từ 4h30, cứ hỏi anh mấy giờ hoài, rồi chờ mợ đến bình minh luôn.”
“Đôi vợ chồng già này giống nhau, chưa đến 5h30 em đã bị mợ gọi dậy rồi, lúc đó mợ đã hầm xong món canh cá rồi.” Phàn Kỳ nói với Trần Chí Khiêm.
Mợ vừa đến bên giường, cậu bắt đầu ngâm khẽ: “A Phương à, ngủ trên giường này tôi đau lưng quá.”
Mợ đưa tay ra mát xa lưng ông ấy, Phàn Kỳ đi tới nhìn cậu nói: “Cậu ơi, cậu nói với A Khiêm là lưng cậu đau, A Khiêm cũng xoa cho cậu mà!”
“Anh mát xa hả, làm sao thoải mái bằng mợ mát xa được?” Trần Chí Khiêm nói đùa.
“Được rồi, được rồi, các con có thể về được rồi.” Cậu xấu hổ nói.Trần Chí Khiêm dặn dò vài lời với y tá mà anh mời đến, bảo cô ấy hãy gọi cho anh ngay nếu có chuyện gì.
Sau khi căn dặn xong, hai người đi xuống lầu về nhà. Lúc lên xe, Phàn Kỳ lập tức đưa tay nhéo Trần Chí Khiêm, Trần Chí Khiêm bị cô véo mà chẳng hiểu ra sao: “Gì thế? Gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-441.html.]
“Anh để em ngủ cùng mẹ, giờ thì hay rồi, bị mẹ thấy cả rồi đó.”
Trần Chí Khiêm khó hiểu: “Thấy cái gì cơ?”
“Anh đã làm gì trên n.g.ự.c em? Anh không biết sao?” Phàn Kỳ hỏi anh.
Khi cô ấy nhắc đến chuyện này, khuôn mặt của Trần Chí Khiêm hơi đỏ lên: “Làm sao mẹ nhìn thấy được? Em vén áo lên khi ngủ à?”
“Em mặc bộ đồ mà anh nài nỉ em mặc đó.” Phàn Kỳ nhéo phần da trong cánh tay anh, chỗ khác da dày nên anh không có phản ứng gì: “Mẹ còn nói hôm đó em cười đến nỗi trần nhà suýt thì sập xuống. Ai mà không cười khi bị cù lòng bàn chân chứ? Tất cả là tại đồ ngốc anh đấy.”
Trần Chí Khiêm hít vào một hơi vì đau: “Có lẽ anh không cười đó? Em có muốn thử không?”
“Thử cái đầu anh! Nghĩ hay quá đó!” Phàn Kỳ tiếp tục nhéo anh.
Trần Chí Khiêm: “Thực ra, anh và Phàn Kỳ trước đây có quan hệ không tốt. Bố mẹ rất lo lắng. Em đã cho bà ấy thấy đây là bằng chứng cho tình yêu của chúng ta, vì vậy bà ấy mới có thể yên tâm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Yên tâm quỷ gì! Mẹ còn dặn riêng với em…”Khi hai người về đến nhà, Phàn Kỳ nằm lăn ra ghế sofa ở dưới nhà nhắm mắt ngủ tiếp, buổi sáng dậy sớm quá, thật sự là lấy mạng cô mà.
Trần Chí Khiêm lên lầu tắm rửa, mặc một chiếc áo phông cổ tròn trắng, anh ném áo khoác, áo sơ mi và cà vạt lên ghế sô pha, rồi đi ăn sáng trước.
Trương Nguyệt Cầm dọn bữa sáng cho con rể, ngồi vào bàn ăn và hỏi con rể tối qua anh trai bà sao rồi?
Trần Chí Khiêm trò chuyện với Trương Nguyệt Cầm về cậu., trong lúc đó Trương Nguyệt Cầm nhìn thấy vết bầm tím trên cánh tay của anh trong lúc anh chuyển động, bà hỏi: “A Khiêm à, cánh tay của con bị sao vậy?”
“Không sao ạ.” Trần Chí Khiêm cười có chút ngượng ngùng, thậm chí còn cúi đầu đỏ mặt.