Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 520
Cập nhật lúc: 2024-10-18 12:02:54
Lượt xem: 10
"Vật Liệu xây dựng Thắng Tường, được xem là nắm giữ thị trường buôn bán nhà đất của Thiên Hòa, chấp nhận hối phiếu tổng giá trị 1337 vạn, phát sinh quá kỳ hạn." Nhà đất Thiên Hòa chia phiếu mà không thể trả tiền mặt? Đây là sự bắt đầu chuỗi tài chính đứt gãy của Thiên Hòa sao?
Trong TV, phóng viên đang phỏng vấn Thiên Hòa, người của bộ quan hệ xã hội Thiên Hòa phát biểu: “Chuyện này chúng tôi vẫn còn đang điều tra xác minh, công ty sẽ mở cuộc họp báo và tiến hành thông cáo sau."
Lúc này, chủ tịch của Thiên Hòa là Phùng Học Minh đang ngồi trong phòng hội nghị lớn, anh ta ngậm xì gà trong miệng, cầm bật lửa trong tay ném lên mặt bàn.
Anh ta nhìn về phía trợ lý của ông ngoại, người hiện tại gọi điện thoại cho ông ngoại mỗi ngày - Cung Định Bang. Phùng Học Minh hỏi: “Chú Cung, chú định nói với ông ngoại hay là để tôi nói với ông ngoại? Là tôi quá liều lĩnh, làm mất đất mới khiến tài chính công ty bị eo hẹp."
"Thiếu gia, thiếu gia mới quay về công ty không lâu, cầm đất cũng là vì sự phát triển của công ty. Ông chủ thân thể yếu, nếu chúng ta có thể giải quyết được chuyện này thì giải quyết trước đã!" Cung Định Bang nói rõ với Phùng Học Minh.
Phùng Học Minh cười nhạo trong lòng, Cung Định Bang nếu không vòng được anh ta vào tròng hẳn cũng không bỏ qua. Anh ta hỏi: “Vậy chú giải quyết như thế nào bây giờ?”
"Trước tiên lấy nhà đã xây ở đất Hà Văn bán bằng giá thị trường sau đó gán nợ cho Thắng Tường để xong chuyện này đã, thiếu gia cảm thấy vậy có được không?" Cung Định Bang hỏi hắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phùng Học Minh gật đầu: “Vậy thì nghe theo chú. Chú cùng người bên Thắng Tường quan hệ tốt, chú đi xem như thế nào?"
"Được."Phùng Học Minh đứng lên: "Còn việc khác thì sao? Nếu không còn vấn đề gì khác thì tôi muốn đi cửa hàng thời trang.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-520.html.]
“Không còn việc gì nữa.” Cung Định Bang nói.
Phùng Học Minh đẩy cửa phòng họp đi ra ngoài.Cung Định Bang nhìn anh ta đi ra ngoài, cầm bật lửa của Phùng Học Minh để lại, lấy một cây thuốc lá, sau khi bật lửa thì hung hăng rít một hơi.
Vị đại thiếu gia này vẫn còn xanh lắm, anh ta quá mức sốt ruột muốn nắm quyền hành trong tay. Trước kia anh ta đều làm việc dưới sự chỉ huy của ông chủ, nhìn qua thì chuyên nghiệp hẳn hoi, hiện tại ông chủ không ở đây, một mình đối phó tình huống khó như vậy lập tức xuất hiện trăm ngàn chỗ hở.
Anh ta quá tự phụ. Thời điểm như thế này vẫn còn thời gian đi cửa hàng thời trang? Anh ta thật sự cho rằng nếu mình có thể quản lý tốt một cửa hàng thời trang thì có thể khống chế được một xí nghiệp lớn như Thiên Hòa sao? Không biết đến thứ hai anh ta thấy tin tức bị tuôn ra thì sẽ làm gì?
Hiện tại Phùng Học Minh ngồi trên xe Rolls-Royce của ông ngoại, anh ta có một tài xế lái xe riêng.Xe qua đường hầm, không bao lâu là đến văn phòng, Phùng Học Minh bảo tài xế dừng xe, nói: “Để tôi đi bộ qua đó.”
Anh ta xuống xe, đi trên đường phố phồn hoa, xung quanh tòa nhà cao tầng Hợp Lợi là nơi Thiên Hòa lập nghiệp.
Năm đó, trong chiến tranh, ông ngoại anh ta không chỉ giữ được phần lớn sản nghiệp của nhà họ Trần lại, bởi vì lúc Nhật Bản cần đất nhất ông ấy là người đầu tiên bán đi hai nhà xưởng của nhà họ Trần nên được tiền lãi cũng gọi là dư dả.
Trong thời kỳ quân Nhật đến HongKong, quân Nhật áp dụng tính theo đầu người để phát lương thực. Lúc đó, quân Nhật đánh chiến ở khắp nơi, lương thực cung ứng trong nước còn không đủ thì làm gì có nhiều mà phát ra ngoài.
Nhưng nhà họ Trần có con đường cung cấp lương thực, ông ngoại anh ta lại quan hệ không tồi với người Nhật, đút lót không hề ít. Khi ấy ông ngoại anh ta là một trong số vài nhà có thể sản xuất ra lương thực.Dựa theo ông ngoại anh ta nói, nếu không có ông ấy, khi đó HongKong sẽ có nhiều người c.h.ế.t đói.