Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 546
Cập nhật lúc: 2024-10-18 12:08:42
Lượt xem: 16
“Em nghĩ chỉ vài năm tới trong Đại Lục sẽ có chi nhánh, anh cũng không thể từ bỏ Trường Tam Giác được, hẳn là sẽ mở ra chi nhánh thứ hai, thứ ba. Với đị vị của Thượng Hải, anh nhất định sẽ mở ở đó, chúng ta cũng có thể quay về, đúng không?" Nghe cô nói vậy, Trần Chí Khiêm ôm cô từ phía sau, tuy khá sát phong cảnh nhưng lúc này cô đang suy nghĩ cho anh: "Cứ làm thế đi."
Đánh răng rửa mặt xong, hai người cùng nhau xuống lầu, tối qua Trần Chí Khiêm đã dặn Trần Khâm Hiền đừng chuẩn bị bữa sáng. Anh đạp xe đạp ra ngoài rồi đóng cổng vài, đặt chân lên bàn đạp rồi quay đầu: "Lên đi."
Phàn Kỳ nhất thời không biết ngồi lên thế nào, nhìn dòng xe cộ đi tới đi lui, cô phát hiện các cô gái đều ngồi kiểu chếch sang một bên. Thế là cô cũng học theo ngồi lên, Trần Chí Khiêm đạp đi một chút, Phàn Kỳ mất thăng bằng ôm chầm lấy eo anh.
Trần Chí Khiêm đưa cô hòa vào dòng xe cộ tấp nập, xuyên qua từng con đường đi đến một quán ăn nhỏ tên "Tiệm Cơm Vì Dân." Phàn Kỳ đi theo anh đến trước quầy, ngửi mùi hương quen thuộc c.h.ế.t tiệt, Phàn Kỳ lập tức gọi món: "Một lồng nhỏ, hai lạng bánh bao chiên, hai lạng sủi cảo chiên, hai bát phở bò."
Trần Chí Khiêm lại gọi thêm: "Một bánh rán vừng."
"Một đồng năm hào bốn xu, bảy lạng phiếu lương thực." Dì bán hàng nói. Trần Chí Khiêm lấy hai đồng trong ví và hai tờ phiếu lương thực ra trả, dì bán hàng trả lại anh vài tờ.
Sau đó, anh dẫn Phàn Kỳ đến trước cửa sổ nhỏ lấy đồ ăn. Tất cả những chuyện này khiến Phàn Kỳ cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhưng sau khi đồ ăn vào miệng, hương vị quen thuộc lập tức chiếm trọn toàn bộ cảm giác.
"Nếm thử bánh rán vừng này xem, sau này anh tìm lâu lắm cũng không thể tìm thấy nó ở đâu, chỉ có bánh nhân đậu thôi. Cũng có khả năng khi đó người ta ít làm rồi?" Trần Chí Khiêm đẩy bánh rán vừng cho cô.
Phàn Kỳ chưa từng ăn bánh rán vừng, hình như toàn ăn bánh nhân đậu thì phải, vừa cắn một miếng, chỉ cảm thấy vỏ ngoài thơm giòn và nhân thịt nhuyễn mềm bên trong, ăn ngon thật đấy! Nhưng ăn xong một cái bánh rán vừng là cô không thể ăn được những cái khác nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-546.html.]
Trần Chí Khiêm đẩy bánh bao chiên cho cô: "Nửa còn lại để cho anh, em ăn bánh bao chiên đi."Phàn Kỳ đưa nửa cái bánh rán vừng cho anh còn mình thì ăn bánh bao chiên, quả nhiên chỉ về nhà mới ăn được mùi vị chính tông.
Ăn sáng xong, Trần Chí Khiêm kéo cô ra ngoài, vừa ra đến nơi Phàn Kỳ đã nhìn thấy cảnh tượng yêu đương thắm thiết.Một đôi tình nhân đang đứng dựa vào nhau thì thầm cạnh một bức tường xi măng."Thì ra tường tình nhân là thế này hả?" Phàn Kỳ hiếu kỳ ngó đông ngó tây.
"Chính xác! Nhà cửa ở Thượng Hải lúc này kém ở Hồng Kông nhiều, hầu hết toàn năm, sáu người chen chúc trong một căn nhà nhỏ chỉ mười mấy mét vuông. Thế nên người trẻ tuổi gặp gỡ bạn bè đều phải ra ngoài đường cái như vậy."
Trần Chí Khiêm nắm tay cô làm mẫu.Anh đang bù lại quá trình yêu đương cho cô sao? Bọn họ vừa ngủ dậy trên cùng một cái giường đấy?
Trần Chí Khiêm ôm cô tựa vào tường tình nhân, nhìn phong cảnh Phổ Giang bên kia: "Liêu Nhã Triết nói với anh, em bảo anh ta là chúng ta thổ lộ bên bức tường tình nhân này?"
"Cái tên mười ba giờ này! Sao còn hỏi anh cả chuyện này chứ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Kỳ chịu thua cái tên Liêu Nhã Triết này rồi, lúc đó cô chỉ lừa anh ta thế thôi, dù gì cũng không thể nói cô và Trần Chí Khiêm mới thổ lộ không lâu chứ?
Trần Chí Khiêm nói: "Anh cảm thấy có thể được nên hôm nay định bù đắp."Anh cúi đầu, ghé sát vào tai nói bằng tiếng Thượng Hải: "Phàn Kỳ, anh rất vui!"
Đi dạo trên đường phố Thượng Hải một lúc, Trần Chí Khiêm dẫn Phàn Kỳ đi mua bánh hoa quế. Lúc quay về, Phàn Kỳ ngồi ghế sau ung dung ăn bánh.