Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 550

Cập nhật lúc: 2024-10-18 12:08:49
Lượt xem: 11

Dù phim truyền hình đã tiến vào Đại Lục nhưng vẫn chưa phổ biến, không phải nhà ai cũng có TV, thế nên ai nấy đề vô cùng tò mò. Cậu cả mổ đê xong thì cao giọng gọi: "Khiêm Khiêm, Kỳ Kỳ, về thôi."

Phàn Kỳ đứng lên cất ghế giúp mợ A Căn.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cứ để đấy tí mợ cất cho." Mợ A Căn nói.

Trần Chí Khiêm dắt cô về nhà: "Chiều nay anh dắt em đi dạo."

Ăn cơm ở nhà cậu cả xong, Trần Chí Khiêm dắt cái xe đạp ra bảo Phàn Kỳ: "Lên."

Phàn Kỳ ngồi lên ghế sau để anh đạp xe đưa cô đi chơi trên con đường đồng nhỏ hẹp, hai bên đường cây cối xanh mướt... Phàn Kỳ gõ gõ tưng Trần Chí Khiêm: "Dưới ruộng trồng cây gì thế?"

Trần Chí Khiêm : "Lúa mì."

Đi xuyên qua đồng lúa mì bát ngát Trần Chí Khiêm mới dừng xe lại , nắm tay cô đi về phía đám cỏ lau rậm rạp phía trước, anh muốn làm gì cái gì vậy?

Anh đột nhiên buông tay cô ra chạy nhanh về phía trước hô to, tay liên tục vỗ vỗ. Phàn Kỳ chỉ thấy một đàn quạ đen vỗ cánh bay phành phạch lên trời, cô không nhịn được khẽ than: "Oa..."

"Hồi bé anh thích làm như thế nhất đấy." Trần Chí Khiêm cười to.

Đột nhiên, có một người chui từ trong bụi cỏ lau ra nói to: "Có bệnh à, dọa ai thế?" Trần Chí Khiêm rất xấu hổ còn Phàn Kỳ thì cúi đầu bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-550.html.]

Có lẽ vì giảm bớt xấu hổ, Trần Chí Khiêm mới nói: "Dẫn em đi xem vịt hoang nhá."

Anh dắt cô đẩy đám cỏ lau ra tìm kiếm vịt hoang, thỉnh thoảng còn gặp chim đầu rìu đeo vương miện trên đầu và chim bói cá màu sắc sặc sỡ.Hai người sóng vai ngồi trước bãi bùn, Phàn Kỳ tựa đầu lên vai anh, nghe anh kể những ký ức vui vẻ thuở tấm bé và ngắm hoàng hôn.

Mặt trời đỏ rực phía chân trời nhuộm đỏ chót cửa sông Trường Giang, phía xa xa, mặt sông lấp lánh ánh nước như những vì sao đêm. Chỗ nước ở gần đám cỏ lau bị gió thổi cuộn lên thành những đợt sóng lăn tăn.

Những tia nắng cuối cùng chiếu rọi gốc cỏ lau ánh lên vẻ lơ đãng trước gió, trên bầu trời chỉ còn sót lại ánh chiều tà yếu ớt.

Cô chạy theo anh vào cánh đồng lúa mì, nhìn anh thả diều lên trời rồi bị cháu trai cháu gái khoe khoang khắp nơi.Sau khi đưa dây diều cho cô, Trần Chí Khiêm dạy cô thả diều.

Phàn Kỳ nhìn con diều bay cao tít trên, tuổi thơ bần cùng trong trí nhớ của cô dường như được anh bổ sung vào. Nhất là khi đi vào cửa nhà, bà ngoại vấn tóc đang làm mỳ vằn thắn bằng cây tể thái chờ cô.

Nếu cô không phải người xuyên không thì tốt rồi, nếu từ đầu cô đã là người ở thời đại này mà được ở cùng anh dưới nông thôn, cùng lớn lên trong con ngõ nhỏ thì thật tốt.

Nghe cô nói vậy, Trần Chí Khiêm cúi đầu hôn trán cô một cái: "Phải tin tưởng mọi chuyện đều là sắp xếp tốt nhất của trời cao, có em thì đời trước mới không khổ cực như vậy."

"Em cũng thế."Ở lại Sùng Minh ba ngày, lúc về đến nhà đã là chiều ba mươi, đôi vợ chồng trẻ mang rất nhiều đặc sản bà ngoại và cậu gói cho mang về nhà họ Phàn, tối hôm đó hai vợ chồng ông Trần đều sang đây ăn tất niên.

Về đến nhà, một nhà bốn người ngồi cắn hạt dưa xem chương trình cuối năm, cùng nhau đón giao thừa.Trên cái TV trước lò sưởi, Phàn Kỳ ngẩng đầu nhìn ảnh cụ nội , bà nội và ông nội, nói: "Ba ơi, trước khi chúng con đi nhà mình chụp một tấm ảnh gia đình được không ạ? Xong rồi treo ảnh lên tường cùng với cụ và ông bà."

"Được đấy!" Trần Khâm Hiền nói; "Chờ mai sau hai đứa có con chúng ta lại chụp tiếp rồi treo hết lên tường, bọn họ trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ cho chúng ta."

Trần Chí Khiêm đi lên lầu cầm hai mươi ngàn đô la xuống đặt vào tay ba: "Ba, ba có ký ức ngày xưa trang viên nhà họ Trần trông thế nào, hay chúng ta khôi phục lại nguyên dạng như ngày xưa đi."

Loading...