Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 562
Cập nhật lúc: 2024-10-18 12:09:07
Lượt xem: 21
Vào lúc này lại lật ra những chuyện của ông ta ở trong kháng chiến chống Nhật và xây dựng tại Hồng Kông sau chiến tranh chống Nhật, báo Hồng Kông vốn không có đạo đức, dùng ngòi bút làm vũ khí không hề lưu tình chút nào. Có điều, thời gian nửa năm ngắn ngủi, tang tễ của Ngô Mỹ Vân được làm phô trương, nở mày nở mặt thì người đến viếng tang lễ của Lưu Tư Niên lại thưa thớt, quạnh quẽ lạ thường.
Trang Linh Linh đến Hồnug Kông sinh con, Phàn Kỳ cũng đến bệnh viện thăm.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ bên trong giường trẻ em: "Oa! Bé thật đáng yêu!" "Đáng yêu? Rõ ràng là rất xấu xí. Giống như khỉ da đỏ vậy."
"Chỗ nào vậy?" Phàn Kỳ đặt ngón tay bên cạnh miệng em bé, miệng nhỏ hơi động đậy, thật sự chơi rất vui, cúi đầu hôn một cái, là mùi sữa thơm, thật thích!
Cô hỏi bảo mẫu bên cạnh: "Tôi có thể bế bé không?"
Bảo mẫu dạy cô cách bế cục cưng nhỏ, thật mềm, ôm ở trong tay cũng sợ hỏng!
Trang Linh Linh nhìn con của mình một chút: "Luôn muốn có đứa con gái, mua một đống váy nhỏ, lần này thì hay rồi, thằng bé mặc không được nữa."
"Lại sinh một đứa nữa! Nói không chừng sẽ là em gái đó?" Phàn Kỳ nói.
Trang Linh Linh liếc cô một chút: "Chị hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, chỉ sinh một đứa. Khi em bé quay về sẽ làm hộ khẩu Bắc Kinh."
"Vậy để em đi? Sau này em sẽ sinh một cô gái nhỏ xinh đẹp."Lúc Phàn Kỳ nói lời này, Trần Chí Khiêm và Dung Viễn từ bên ngoài đi vào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Chí Khiêm đi tới, nhận lấy đứa bé mềm mại trong tay Phàn Kỳ, Phàn Kỳ lập tức chỉ: "Cẩn thận, cẩn thận! Đỡ đầu á, đúng rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-562.html.]
Trần Chí Khiêm ôm đứa bé ngồi trên ghế sa lông, vợ chồng Hứa Huy đi vào, bà Hứa thấy Trần Chí Khiêm ôm đứa bé thì hỏi: "Em phát hiện con trai ở Đại Lục ôm em bé rất giỏi!"
Hứa Huy tức giận liếc mắt nhìn vợ ông ấy, bà Hứa nói: "Ý của em là, sau này chọn con rể cho Tiểu Tuệ của chúng ta thì không cần hạn chế với Nam Dương cùng Hồng Kông, nếu như ở Đại Lục có người giống Dung Viễn và A Khiêm thì cũng có thể."
"Em nghĩ rất hay." Hứa Huy nói với bà ấy.
"Thế nào? Suy nghĩ cũng phạm pháp à?" Bà Hứa sang đây nhìn đứa bé: "Nếu không phải Thần Thần quá nhỏ thì em đảm bảo sẽ chọn Thần Thần làm con rể."
"Được rồi! Anh ôm lâu rồi, đưa cho em ôm."Phàn Kỳ cướp đứa bé từ chỗ của Trần Chí Khiêm. Cô rất thích ôm búp bê, cảm giác thật thú vị khi ôm một đứa bé thật sự.
Hai người từ bệnh viện đi về nhà, trong đầu Phàn Kỳ toàn là đứa bé: "Trần Chí Khiêm, đứa bé nhà chị Linh Linh có phải là rất đáng yêu không?"
Lúc nãy Trần Chí Khiêm vừa ôm đứa bé mềm mại, trong lòng cũng loạn nhịp.Kiếp trước mình trừng phạt bản thân, cho là mình mang tới bất hạnh cho quá nhiều người, không xứng đáng có gia đình không xứng đáng có con cái.
Mỗi lần nhìn thấy ba mẹ lớn tuổi, nhìn đứa bé của nhà khác mà lộ ra ánh mắt hâm mộ, ngoài xin lỗi thì cũng chỉ có xin lỗi.
Bây giờ tất cả vấn đề đã biến mất, anh và Phàn Kỳ hạnh phúc, người nhà của hai người lại giống như người một nhà."Chuyện gia đình cũng đã giải quyết lâu rồi, hơn nữa tình hình kinh tế của chúng ta cũng rất khá. Anh nhớ thị trường chứng khoán sẽ sụp đổ vào tháng sau, em sẽ nhân cơ hội để bán khống hả?"
Trần Chí Khiêm không đợi Phàn Kỳ trả lời: "Thị trường chứng khoán sụp đổ cỡ lớn như vậy, anh không đề xuất em bán khống, khiến cho người ta cảm thấy không tốt, hơi giống như kiếm tiền trái lương tâm, mặc dù bán khống cũng nằm trong quy định của pháp luật."
"Nhưng mà kiếp trước em cũng rất ít khi bán khống, trong thời gian thị trường cổ phiếu A sụp đổ, em không có mua cổ phiếu dựa theo kỳ hạn giao hàng, cũng không có bán khống chứng khoán. Nhìn thấy thị trường gặp khó khăn, mặc dù là có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng không vui vẻ lắm." Phàn Kỳ nhún vai: "Có phải là hơi ngốc không?"