Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:26:52
Lượt xem: 71
Nghe thấy lời này thì Phàn Kỳ gấp gáp: “Ai lại ăn no ở tiệc rượu chứ? Lúc về tôi sẽ ăn, tôi thích ăn măng tây giòn, anh để lại cho tôi một chút, về nhà tôi sẽ ăn. ” Trần Chí Khiêm cũng không còn cách nào kiềm chế ý cười ở khóe miệng: “Tới bưng tương ớt. ”
“Ừ, ừ!” Phàn Kỳ đi qua bưng một chén tương ớt lớn, đặt lên bàn rồi cầm đũa, chọn đậu phộng bên trong để ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đậu phộng dầu như vậy mà em lại ăn nhiều thế sao?” Trần Chí Khiêm hỏi cô.
“Bên trong tương ớt có đậu phộng, nếu để lâu thì sẽ không giòn nữa. ”
Trần Chí Khiêm bưng hai bát mì đi qua, Phàn Kỳ dùng thìa múc một muôi lớn tương ớt phết lên trên, lại gắp một miếng sườn, đặt ở mặt bên trên, cúi đầu uống trước một ngụm canh, vị cay mặn của tương ớt cũng có ở trong nước canh, ngon!
Cô lại cắn một miếng sườn, nước tương sườn nồng đậm, thịt rất non: “Tôi cảm thấy, chúng ta có thể mở tiệm. ”
Mở tiệm? Thế mà cô cũng nghĩ ra được.
Trần Chí Khiêm chọn mì sợi bắt đầu ăn, đột nhiên cũng phát hiện ra mì mình nấu cũng ngon, có hương vị của ngõ nhỏ tại Thượng Hải.
Phàn Kỳ ăn hết tất cả mì, ngay cả nước mì cũng chui vào trong bụng, cô ngồi ở trên ghế, rất có cảm giác xúc động sau khi ăn uống no đủ, thấy Trần Chí Khiêm đứng lên muốn thu dọn bàn, cô vội nói: “Để tôi, để tôi! Anh nấu cơm, tôi rửa chén. Nhất định là anh có việc cần phải làm, anh rất bận rộn mà!”Phàn Kỳ dọn bát đũa trên bàn, Trần Chí Khiêm cầm khăn lau chà sạch cái bàn, đưa khăn bẩn cho cô để cô giặt, anh đến phòng vệ sinh rửa tay xong thì vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-74.html.]
“Phàn Kỳ, ngày mai tham gia tiệc rượu, em đeo cái này nhé?”
Phàn Kỳ quay đầu nhìn lại, Trần Chí Khiêm đặt một chiếc hộp cũ ở trên bàn. Phàn Kỳ hơi nghi hoặc một chút, lau khô tay, cầm lấy cái hộp rất lớn, màu sắc ban đầu của chiếc hộp hẳn là màu đỏ, nhưng mà lớp sơn bên ngoài đã bị tróc hết, cô nhấn vào khóa, mở chiếc hộp ra. Tốt xấu gì thì đời trước cô cũng có nhiều tiền, cũng có đủ kiến thức.
Nếu món đồ này xuất hiện ở trên hội đấu giá thì cũng có thể mua được mấy chiếc Lamborghini của Phùng Học Minh. Viên đá chính là một khối hình trứng gà lớn xanh biếc được làm bằng ngọc lục bảo, mặt dây chuyền được làm bằng kim cương, được thiết kế đơn giản treo ở một đầu, lấy kim cương hình chữ nhật tạo thành dây chuyền, màu xanh đậm phối với kim cương lóe sáng. Một chuỗi kim cương như vậy không khó tìm, nhưng chỉ sợ một miếng ngọc lục bảo này rất khó tìm trên các buổi đấu giá.
“Miếng ngọc này được lấy từ trong cung nhà Thanh, ông cố của anh đã mua nó, đưa đến nước Mỹ, mời anh em Osca của một cửa hàng trang sức tiến hành thiết kế khảm nạm làm quà sinh nhật mười sáu tuổi cho bà cố của tôi. Có nhiều đồ mất đi như vậy, đây là đồ ba mẹ tôi trộm cất đi. ”
“Không được, không được! Tôi cũng chỉ tham gia một buổi tiệc rượu, không cần mang món đồ có ý nghĩa như thế, hơn nữa nó còn rất đáng giá. ”Phàn Kỳ đóng chiếc hộp lại.
“Loại dạ tiệc từ thiện này chính là nơi thể hiện, nếu trên người không có gì thì sẽ rất khó chịu khi ở đó. ”
“Chỉ cần mình đủ mạnh thì cho dù mình có mặc áo T-shit thì người khác cũng sẽ đi theo phục tùng mình. ” Phàn Kỳ không thèm để ý chút nào. Đời trước sau khi cô thành danh, được xem là khách quý trong giới chứng khoán đi tham gia tiệc rượu, cô ăn mặc thoải mái, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh xa hoa của bữa tiệc, nhưng vẫn là nhân vật nặng ký như cũ.
Trần Chí Khiêm hỏi cô: “Bây giờ em đủ mạnh sao?”Phàn Kỳ: Đau lòng!Trần Chí Khiêm lạnh nhạt nói: “Có sợi dây chuyền này, em cần gì phải đối chất với bà Phùng, chỉ cần một câu, đây là đồ gia truyền của ba mẹ chồng em tặng thôi. ”
Lời này thật sự có lý, nghĩ đến vậy mà cũng có một ngày mình phải cầm đồ trang sức đi để chống đỡ thì cô cảm thấy thực sự đau lòng.