Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão Đại - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-10-15 05:05:50
Lượt xem: 104

Trần Chí Khiêm đi tới cửa, đưa tay làm một tư thế xin mời: "Ông cụ Lưu, xin cứ tự nhiên!” Lưu Tương Niên khẽ lắc đầu: “Có lẽ người nhà cháu đã gieo cho cháu quá nhiều ân oán lúc trước, khiến cháu hiểu lầm sâu về ông, cái gọi là kiêm nghe thì minh, thiên thính thì ám. Chí Khiêm, cháu có đồng ý nghe ông giải thích hết những chuyện này không?

Trần Chí Khiêm không phản ứng lại ông cụ, ngồi xuống ăn sáng một chút, thấy Phàn Kỳ ăn bánh trứng gà, ăn đến vui sướng thì hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ăn ngon. ”

Nhớ tới yêu cầu của cô vào đêm qua, anh hỏi: “Nếu so với bánh kếp Sơn Đông thì sao?”

“Hương vị hoàn toàn khác nhau, hai loại này không thể thay thế cho nhau, đó chính là bánh kếp Sơn Đông! Loại bánh kia có da rất mỏng, bên trong kẹp bánh quế, tôi nhất định sẽ ăn thêm hai quả trứng, thêm tương ngọt, một chút tương ớt, còn còn có cải bẹ, hành thái cùng rau thơm. ”

Phàn Kỳ ăn bánh trứng, vẫn thể hiện quan điểm chân thật của mình: "Ôi trời, anh không nên nhắc nhở tôi, lần này tốt rồi, muốn ăn bánh kếp Sơn Đông, anh nói xem phải làm sao bây giờ?”

“Vậy cũng không cần phải suy nghĩ, bánh kếp Sơn Đông phải được làm bằng công cụ chuyên nghiệp, em nghĩ xem tôi phải đi tìm chảo ở đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-80-xuyen-ve-cang-thanh-lam-vo-lao-dai/chuong-97.html.]

Phàn Kỳ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Luôn có nhiều giải pháp hơn các vấn đề, có thể tìm ở cửa hàng vật dụng khách sạn, người nước ngoài cũng hay làm món bánh kia, công cụ đó giống công cụ làm bánh kếp Sơn Đông như đúc. ”

Trần Chí Khiêm kéo bánh trứng gà ở phía cô về chỗ mình: “Không thích ăn thì cũng đừng miễn cưỡng. ”Phàn Kỳ đoạt lấy: “Anh hẹp hòi vậy hả? Là chính anh hỏi, tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật, tôi cũng muốn ăn món này!”Trần Chí Khiêm tức giận: “Yêu cầu của em quá cao. ”

“Mọi người đều hướng tới cuộc sống tốt đẹp, là một trong những động lực để thôi thúc công nghệ kỹ thuật. Tôi coi trọng anh, cố lên!”Trần Chí Khiêm: . . . Phàn Kỳ đoạt lại bánh trứng, tiếp tục ăn, Lưu Tương Niên đứng ở nơi đó, tiến thối lưỡng nan.

Lưu Tương Niên nhìn đôi vợ chồng trẻ cúi đầu ăn sáng, bình thản ung dung trêu ghẹo, hơn nữa căn bản là không đặt một người sống sờ sờ như ông cụ vào trong mắt, ông cụ ho khan một tiếng: “Chí Khiêm, về ân oán đời trước. Thật sự có rất nhiều chuyện, những gì cháu biết cũng chỉ là lời đơn phương của bà nội cháu, cho nên sẽ có rất nhiều hiểu lầm về ông, ông cũng không so đo cùng con cháu. Ông hy vọng cháu có thể nghe ông nói hai câu. ”Phàn Kỳ đã ăn xong, đứng lên thu dọn bát đũa, Trần Chí Khiêm nói: “Đặt ở đó đi, tôi sẽ dọn, đi đến chỗ giao dịch sớm chút, đọc qua sách một chút, như vậy cũng tốt. ”

“Ừm. ” Phàn Kỳ vào phòng thay quần áo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Chí Khiêm đứng lên, anh hơn nửa cái đầu so với Lưu Tương Niên, anh nhìn Lưu Tương Niên: “Ông cụ Lưu, bà nội tôi đã qua đời, những gì bây giờ ông muốn nói mới là lời đơn phương. Dựa theo những gì tôi biết, khi vợ mang thai, ba vợ xảy ra chuyện, là một người đàn ông, ông không muốn mạo hiểm trở về nội địa xử lý loạn lạc, tôi có thể hiểu được. Con gái của ông chênh với ba tôi một tuổi, tôi cũng biết. Đây đều là lựa chọn của ông, đã làm rồi thì không hối hận. ”

“Lúc đó trong nước nguy hiểm như vậy, ông cố ngoại của con dặn dò bà con để bà ấy ở lại Hồng Kông, không được về trong nước, bà con không nghe ông mà khăng khăng muốn đi, ông cũng không còn cách nào khác. Ông ở đây, một người đàn ông ở bên cạnh một người phụ nữ cũng là chuyện bình thường? Đó là những năm 40, việc cưới hai vợ ở Hồng Kông là hợp pháp. ” Lưu Tương Niên nói.

“Tôi đính chính một chút, tôi họ Trần, Trần Tế Thương là ông cố nội của tôi, không phải ông cố ngoại. Việc quay về trong nước là do bà nội tôi chọn, cầm tiền nhà họ Trần đi cưới vợ hai cũng không phạm pháp ở Hồng Kông. Sống cùng vợ hai ở trong nhà của bà nội tôi, điên loan đảo phượng với người phụ nữ khác ở trên giường của bà tôi cũng không vi phạm pháp luật. Mời tiếp tục!”

Loading...