Thập niên: Vợ cũ lót đường hạnh phúc - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-10-05 23:20:51
Lượt xem: 17
Nói đến đây, Kiều Vi lại nhớ tới bữa tối hôm qua, không biết tại sao mùi vị của nó thật sự...
Cô cúi đầu ăn thêm mấy miếng nữa, rồi chợt nhận ra!
"Là do dầu." Cô nói: "Mẹ cho thêm dầu vào."
Hơn nguyên chủ, hơn chị Dương, hơn cả Lâm Tịch Tịch nữa.
Đào Hố Không Lấp team
Chẳng trách.
Mặc dù Lâm Tịch Tịch là nữ chính sống lại, nhưng nếu tính thời gian, có lẽ cô ta quay lại từ khoảng đầu những năm chín mươi.
Một người phụ nữ trung niên nghèo phải vay mượn tiền của người thân để sống qua ngày vì cả gia đình bị cho nghỉ việc chắc chắn không nỡ bỏ dầu ăn vào nấu.
Nghĩ như vậy, chuyện sau khi sống lại Lâm Tịch Tịch muốn bám lấy Nghiêm Lỗi là bởi vì cô ta đã biết trước được tương lai của Nghiêm Lỗi cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng Nghiêm Lỗi chỉ có một, lại bị Kiều Vi bám mất rồi.
Sao cô có thể chắp tay nhường cho người khác được?
Bếp đất rất dễ nhóm nhưng khó dập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thap-nien-vo-cu-lot-duong-hanh-phuc/chuong-70.html.]
Nếu bỏ củi nhiều quá thì có thể dập bằng cách đổ nước lên. Nếu không nhiều thì cứ để nó cháy, trong nồi thì đun nước. Lúc nào ăn cơm xong thì lửa tắt là vừa, nước cũng được đun nóng, đúng lúc dùng để rửa bát.
Dùng nước nóng hòa tan dầu mỡ, sau đó dùng xơ mướp cọ lại, tuy không có chất tẩy rửa nhưng Kiều Vi nhìn kỹ thì thấy cũng khá sạch.
Nghiêm Tương vẫn chăm chỉ như vậy.
Người bé nên một lúc cậu bé không thể xách quá nhiều đồ nhưng vẫn sẽ chạy qua chạy lại mang hết bát đũa đã rửa sạch ra cái bàn dưới hiên cho khô.
Mặt trời đã lên cao, sau khi dọn dẹp nhà bếp và lau tay, Kiều Vi nhìn trên trán Nghiêm Tương lấm tấm mồ hôi.
"Con đi thay quần áo đi." Cô gọi Nghiêm Tương.
Đi đến phòng Nghiêm Tương lục tìm, cô tìm được một cái áo ba lỗ đưa cho cậu bé: "Mặc cái này nè."
Mùa hè mà cho trẻ con mặc áo sơ mi có tay có cổ thì khó chịu lắm. Quân Quân nhà đoàn trưởng Triệu còn mặc một cái áo ba lỗ nát bươm, tuy hơi bẩn nhưng nhìn rất mát mẻ và thoải mái.
Nghiêm Tương vui lắm.
Không cần Kiều Vi giúp, tự cậu bé cũng có thể cởi hết các nút áo ra.
Tạ ơn trời đất, Kiều Vi nghĩ thầm, cô biết việc nuôi dạy trẻ con rất mệt. Trong ký ức nguyên chủ vẫn còn cảm giác bực mình và mệt mỏi khi nuôi con, nhưng may mà lúc cô tiếp quản cơ thể này đã qua giai đoạn mệt mỏi nhất.
Nhìn xem, Nghiêm Tương có thể tự ăn cơm, đi tiểu, kéo quần, tự mặc quần áo, còn có thể giúp đỡ việc nhà, đỡ lo biết mấy.