Thật Giả Công Chúa - 12 + 13
Cập nhật lúc: 2024-07-13 18:48:39
Lượt xem: 462
12.
Một tháng sau, hoàng đế băng hà.
Trước khi chết, ông đã để lại di chiếu muốn Minh Nhị chôn cùng.
Việc này cũng không ngoài sở liệu của ta, vốn dĩ lão hoàng đế không có tình cảm cha con với Minh Nhị, tất cả tình cảm của ông ta dành cho nàng đều bắt nguồn từ Lâm Hải Đường, nên sau khi biết bà không yêu mình, nữ nhi sinh ra cũng không phải của mình. Đường đường là đế vương chỉ cảm thấy bị sỉ nhục.
Hoàng đế hận không thể đem nàng rút da rút xương, làm sao có thể nhìn nàng sống tốt.
Sau này, ta đọc được bản di chiếu thực sự, người chôn cùng lão hoàng đế ngoại trừ Minh Nhị ra còn có ta.
Trước khi c.h.ế.t hoàng đế nói ta còn sống sớm muộn gì cũng là tai hoạ, khi chiến tranh ổn định, Vân gia không còn cần thiết nữa, nhất định phải g.i.ế.c ta.
Nhưng Văn Uyển trước mặt các quan đại thần, trực tiếp thay đổi chiếu chỉ.
Với quyền thế hiện tại của nàng, không ai dám nói gì.
Trước khi chôn hoàng đế, ta đến đại lao gặp Minh Nhị.
Tóc nàng tán loạn trên vai, gương mặt tiều tuỵ, lặp đi lặp lại nói:
“Ta là công chúa, ta là công chúa tôn quý, tại sao lại thành ra như vậy…"
Trong mắt của nàng, nàng chính là nữ nhi ruột của hoàng đế, lại bị ta giả mạo, tất cả mọi người tin tưởng ta, dù nàng có cố gắng chứng minh cũng không được gì.
Cảm giác bất lực trong vô vọng này khiến nàng phát điên.
Nàng không thể hiểu tại sao.
Vì sao không ai tin tưởng nàng, vì sao hoàng đế không nhận nàng, còn có.... Vì sao trước đây Giang Dung đối xử với nàng tốt như vậy, bây giờ lại đối xử với nàng như thế.
Vừa nhìn thấy ta, Minh Nhị đã gầm lên và lao về phía ta, như muốn xé nát từng mảnh thịt của ta.
"Vì sao? Vì sao ngươi lại hại ta?"
Ta nhìn nàng một cách vô cảm:"Minh Nhị, nếu như lúc đó ngươi sau khi cứu được hoàng đế liền trở thành công chúa, ngươi sẽ đối với Vân gia như thế nào?"
Minh Nhị có chút đờ đẫn nói:"Ngươi... các ngươi đã cứu ta, tất nhiên ta sẽ báo đáp các ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/that-gia-cong-chua/12-13.html.]
Ta rất muốn cười khi nghe nàng nói.
"Không, ngươi sẽ không làm như vậy, ngươi sẽ hãm hại đoạt tài sản của Vân gia, khiến cha mẹ ta trở thành người làm việc cực khổ, phá vỡ sự kiêu ngạo của ca ca ta, đưa hắn vào Kính Sự Phòng, mà được ngươi hầu hạ ta đây, ngươi sẽ để ta làm cung nữ cho ngươi, tra tấn ta hết ngày này qua ngày khác."
Minh Nhị sửng sốt, nàng nhìn ta với vẻ mặt khó tin.
Dường như nội tâm bẩn thỉu của nàng bị ta đoán trúng ồi, nanfg bắt đầu thẹn quá hóa giận: "Ngươi nói bậy!! Đây đều là ngươi suy
đoán! Ta không có!"
Ta lặng lẽ nhinf nàng, ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói:
"Đây đều là những chuyện ta đã trải qua, Minh Nhị, đây là ngươi nợ Vân gia, ngươi không vô tội."
Nói xong ta xoay người rời đi.
Sau lưng Minh Nhị gào thét điên cuồng, cầu ta cứu nàng, nhưng ta không hề quay đầu nhìn lại.
13.
Có một bí mật mà không một ai biết.
Rất lâu sau đó, ta đột nhiên đã biết được một chuyện, Minh Nhị sinh ra vào tháng thứ mười sau khi Lâm Hải Đường rời khỏi vương phủ, tức là khi còn trong vương phủ đã có nàng.
Mà Lâm Hải Đường đặc biệt trân trọng bức tranh kia, bức tranh đó được vẽ vào gia yến. Tiên hoàng từng để nhi tử múa kiếm trợ hứng, Hoàn vương rất giỏi kiếm thuật, nhưng hoàng đế thì không, vì không để tiên hoàng tức giận, ông đã cầm kiếm tùy ý vung vài lần.
Nghe các lão thái giám còn sống nói, khi ấy hoàng đế đứng dưới cây mai.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bức tranh kia chỉ có Lâm Hải Đường biết đó là vẽ Hoàn vương hay hoàng đế, đến cùng nguời nàng yêu là ai cũng chỉ có nàng biết rõ.
Lão thái giám nói xong lời này liền qua đời, trên đời không có ai quan tâm đến mấy người đã c.h.ế.t yêu hận tình thù.
Nó không còn liên quan gì đến ta nữa.
Sau khi tân đế đăng cơ, Văn Uyển phụ chính, nàng rất muốn đạp hoàng đế để chính mình đăng cơ, nhưng việc này phải tính toán lâu dài.
Nàng cho ta một mảnh đất phong rất rộng lớn, nghe nói nó hướng ra biển.
Ta nhanh chóng cùng cha mẹ và ca ca dọn gia tài bạc triệu đến đó.
Ta không muốn ở lại nơi tồi tàn này thêm một ngày nào nữa.