Thật Giả Công Chúa - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-13 18:44:35
Lượt xem: 142
2.
Kiếp trước, ta lớn lên trong sự sủng ái của cha mẹ và ca ca, ngay cả con chim nhỏ ta cũng chưa từng giết. Nhưng bây giờ, dù Minh Nhị ở đâu cũng có thể bị hoàng đế tìm về. Một khi nàng khôi phục thân phận công chúa, gia đình chúng ta sẽ phải chết.
Không có biện pháp, chỉ có thể hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, g.i.ế.c nàng.
Ta ra khỏi hẻm tối, đi thẳng đến hiệu thuốc.
“Cho ta một gói thạch tín.”
Một giọng nam bên cạnh vang lên cùng lúc với ta.
Ta quay đầu lại nhìn chằm chằm Vân Thiên Lý.
“Ca?”
“Giang Dung?”
Hắn kéo ta sang một bên, cau mày hỏi:
“Muội không ở nhà lại ra bên ngoài chạy loạn làm cái gì? Ta hỏi muội, Minh Nhị đâu? Vài ngày này muội ngàn vạn lần đừng để nàng ra cửa…”
Hắn càu nhàu rất nhiều, đột nhiên trong đầu ta hiện lên một suy đoán táo bạo.
“Ca, huynh sẽ không… huynh cũng trọng sinh ?”
“Cũng?”
Hắn sửng sốt nhìn ta.
Chúng ta im lặng nhìn nhau, cuối cùng cầm hai gói thạch tín trở về nhà.
Chúng ta trốn vào phòng sách bàn mưu, ta hỏi hắn, kiếp trước sau khi ta bị thiên đao vạn quả, thì hắn bị c.h.ế.t như thế nào?
Vân Thiên Lý trừng to mắt:
“Muội bị thiên đao vạn quả mà chết?”
Chuyện gì xảy ra ? Hắn không biết?
Ta hỏi ra mới biết được, hoá ta trước khi ta c.h.ế.t mấy ngày, hắn đã bị thái giám quấn trong chiếu rơm, dùng gậy đánh chết.
Vân Thiên Lý tức đến mức hai tay run rẩy:” Sao nàng… nàng sao có thể độc ác như vậy?”
Ta thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/that-gia-cong-chua/2.html.]
“Cũng may, bây giờ hết thảy vẫn còn kịp.”
Vân Thiên Lý sai người nấu một nồi canh đậu xanh, nói là để toàn bộ hạ nhân trong phủ giải nhiệt, còn để lại một bát cho Minh Nhị đang ở bên ngoài.
Hắn lấy ra thạch tín chuẩn bị rắc vào.
Ta vội nói: “Chờ một chút.”
Hắn hơi hơi nhíu mày:”Muội mềm lòng rồi sao?”
Ta lấy ra một gói khác từ trong áo, nói:”Muội sợ một gói không đủ nên cho cả hai gói.”
Vân Thiên Lý gật đầu, chúng ta vừa trộn đều hai gói thạch tín vào trong bát thì giọng nói của Minh Nhị vang lên ngoài cửa.
“Người đâu, nhanh đến đây.”
Ta bê bát canh đậu xanh đi ra ngoài, chỉ thấy Minh Nhị đang đỡ một người nam nhân trung niên, quần áo vải thô.
Mắt ta trừng to, ta thiếu chút nữa muốn tắt thở.
Kiếp trước cũng là như vậy, nàng cứu được hoàng đế và đưa về nhà, hoàng đế nhìn gương mặt nàng có chút giống ông ta, có chút nghi ngờ bèn hỏi thăm một phen, cuối cùng hai cha con nhận ra nhau.
Bánh răng vận mệnh thật cmn sẽ quay.
Minh Nhị lo lắng nói: “Tiểu thư, vị lão gia này ngất xỉu bên đường, hình như là bị say nắng, chúng ta cứu hắn đi.”
Nàng nhìn thấy bát canh đậu xanh trên tay ta, liền thò tay qua lấy.
“Canh này…”
Ta giơ tay ném đi: “Thiu rồi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Dám đầu độc hoàng đế? Ta có bao nhiêu cái mạng a.
Lúc này, ta không còn cách nào khác là nhờ ca ca đưa hoàng đế vào phòng dành cho khách. Quả nhiên, khi hắn vừa tỉnh ậy liền muốn gặp Minh Nhị đầu tiên.
Ta đứng ở một bên, nhìn hắn thần sắc kích động hỏi thăm Minh Nhị:"Quá giống, ngươi bao nhiêu tuổi? Sinh ra khi nào?"
Minh Nhị cúi đầu nói:" Nô tỳ năm nay mười tám, sinh ngày mùng bảy tháng ba âm lịch."
"Đúng, là tuổi này..."
Hoàng đế xúc động rưng rưng nước mắt.
Ông run rẩy mà nâng Minh Nhị đứng lên:"Ta rốt cuộc... rốt cuộc...."
Ông ta còn chưa nói xong, ta khụy xuống, quỳ rạp dưới đất, khóc lớn ôm lấy chân hắn:"Cha! Cuối cùng con cũng tìm được người rồi!"