Thế Sự Đoản Tựa Mộng Xuân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-05-20 15:35:05
Lượt xem: 4,640
07.
Đúng vậy, hắn biết rất nhiều bí mật.
Bùi Thịnh nói hắn lo lắng ta ứng phó không được minh thương ám tiễn trong hậu cung, cho nên phái ám vệ Trần Thanh tới.
Trần Thanh quả thật đã giúp ta ngăn cản âm mưu quỷ kế rất nhiều lần.
Đêm bị vu cáo hãm hại tư thông kia, Trần Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, nói có người muốn phóng hỏa thiêu c.h.ế.t ta.
Muốn dẫn ta đi tìm Bùi Thịnh, ta liền tin.
Lúc hắn dẫn ta ra ngoài, ngoài điện ánh lửa sáng trưng, bị thị vệ bao vây. Bùi Thịnh đứng ở giữa, vẻ mặt khó dò nhìn chúng ta. Các cung nhân bị kinh động nhìn chúng ta thì thầm.
Ta giật mình nhớ tới, ta chỉ mặc áo ngủ, Trần Thanh còn kéo cánh tay của ta.
“Thần quý phi tư thông thị vệ, làm ô uế hậu cung, phế làm thứ dân, tống vào lãnh cung.”
Ta sững sờ tại chỗ, không thể tin được lời nói lạnh như băng vậy mà từ trong miệng Bùi Thịnh nói ra.
Đây chính là Bùi Thịnh yêu ta nhất. Là nhân vật công lược thành công được hệ thống thừa nhận.
Lời giải thích kẹt ở trong cổ họng, làm sao cũng nói không nên lời. Ta không biết bị lôi đi như thế nào, lần thứ hai có được ý thức, chính là tại lãnh cung.
Trong trí nhớ, gương mặt lạnh lùng chăm chú nhìn ta của Bùi Thịnh trùng khớp với hiện tại.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Ta không nhìn thấy chút tình yêu nào trong ánh mắt đó.
“Xử lý sạch sẽ đi.”
Bùi Thịnh lạnh lùng bỏ lại những lời này liền đứng dậy rời đi.
Trong địa lao tựa hồ nổi lên một trận gió, thổi đến mắt ta chua xót phát đau. Ta ngã ngồi dưới đất, lặng lẽ khóc lớn.
Khóc cho ta, cũng khóc cho Quân Tâm vốn nên được đến với thế giới này, càng khóc cho quá khứ của ta và Bùi Thịnh.
Bóng lưng Bùi Thịnh trong tầm mắt trở nên mơ hồ.
Ta muốn lau nước mắt, nhưng tay lại không sờ được gì. Ta rốt cục hiểu được, ta đâu chỉ sai, ta là sai đến ngu ngốc.
Hệ thống thừa nhận nhiệm vụ thành công, là vì phần tình càm của Bùi Thịnh dành cho ta trước kia.
Chuyện tình yêu, ở trước vương quyền bá nghiệp của hắn thật không đáng nhắc tới.
Những lời Tú Vân muốn nói với ta trước khi c.h.ế.t là gì, cuối cùng ta đã biết.
Nàng là người của Bùi Thịnh, những chuyện này, nàng không chỉ biết, càng có khả năng tham dự trong đó.
Bùi Thịnh phái nàng giám sát ta, nhưng nàng lại mềm lòng vì khoảng thời gian sống cùng ta đến tám năm. Nàng muốn nói cho ta biết bí mật, muốn ta rời khỏi cung điện đã vây khốn ta cả đời này.
Vì thế Bùi Thịnh liền loại bỏ nàng, kết cục, nàng phải chết.
Thậm chí, ta còn nảy ra một ý nghĩ khủng khiếp.
Tạ gia có thể thật sự không phải bị oan, mà là Bùi Thịnh một tay bày ra.
Ngay từ đầu, ta là đích nữ Tạ gia, chủ động tiếp cận hắn, chính là lúc ta mang theo Tạ gia rơi vào trong lưới của Bùi Thịnh.
Một tấm lưới khiến chúng ta vạn kiếp bất phục.
Giọng nói và nụ cười của vô số người Tạ gia thoáng hiện trước mắt ta.
Phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân sủng ái, huynh trưởng ít nói nhưng luôn mua kẹo đường cho ta, muội muội tướng mạo tương tự ta.
Nhiều người hầu trung thành thuần phác như vậy, đều chôn cùng dã tâm của Bùi Thịnh và sự ngu xuẩn của ta.
Ta không hiểu.
Hắn đối với ta nhẫn tâm như thế, vì sao không trực tiếp g.i.ế.c ta để giải trừ hậu hoạn.
Sau khi c.h.ế.t ta mới biết được những chuyện này, còn có ích lợi gì.
Một linh hồn vô chủ, không thể báo thù, ngay cả mắng Bùi Thịnh một trận hắn cũng không nghe thấy.
Cũng là lúc này, Bùi Thịnh dường như có cảm giác. Hắn dừng bước, sau đó chậm rãi xoay người.
Đối diện với đôi mắt đen âm u kia, trong thoáng chốc ta cơ hồ cho rằng hắn nhìn thấy ta.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Ta đã c.h.ế.t rồi.
Bùi Thịnh nhìn ta thật lâu, lâu đến mức ta cũng không xác định hắn có thật sự nhìn thấy hay không.
Ta đứng dậy, muốn đi về phía hắn.
Thử xem, nói không chừng hắn thật sự nhìn thấy ta.
Dù sao ngay cả việc tồn tại của hệ thống, cùng hồn phách ta không siêu thoát, còn có cái gì không có khả năng?
“Đem t.h.i t.h.ể vận chuyển về quê an táng đi.”
Bùi Thịnh bỏ lại những lời này, không hề do dự, xoay người rời đi.
Ta quay đầu lại nhìn t.h.i t.h.ể phía sau, sầu thảm cười.
08.
Ta vốn tưởng rằng, t.h.i t.h.ể của ta sẽ thối thành xương khô trong lãnh cung. Nhưng không nghĩ tới, có một phế phi nổi điên, chạy tán loạn trong lãnh cung.
Khi các cung nhân đuổi theo, trong lúc vô tình xông vào chỗ ở của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-su-doan-tua-mong-xuan/chuong-4.html.]
Một mùi lạ bay ra, mọi người xôn xao.
Thần quý phi từng ở trên đỉnh cao của sự sủng ái, cứ như vậy lặng lẽ c.h.ế.t trong lãnh cung, không người nhặt xác.
Tất cả mọi người đều biết ta ở trong cung là cấm kỵ, tám năm không ai hỏi thăm.
Không ai dám báo cáo lên trên, sợ bị liên lụy mất mạng nhỏ.
Có người đề nghị dùng chiếu cỏ bọc lại tìm một cái giếng cạn ném xuống.
Lúc hành động, không nghĩ tới lại gặp phải Hoàng hậu đang một mình ở ngự hoa viên, lúc này mới mang tới trước mặt Bùi Thịnh.
Hoàng hậu mang theo t.h.i t.h.ể của ta đi Thừa Minh điện, lại không tìm được bóng người.
Vì thế lại chuyển hướng đi Minh Hoa cung, Bùi Thịnh quả nhiên ở nơi đó. Lúc nhận được tin tức, hắn đang đút Minh phi ăn nho.
Ta vốn tưởng rằng hắn ít nhất sẽ rơi hai giọt nước mắt, dù sao cũng từng ân ân ái ái lâu như vậy.
Nhưng hắn không có, thậm chí còn chậm rãi đặt nho vào đĩa, thuận tiện trách cứ Hoàng hậu không quản lý tốt hậu cung.
Hoàng hậu vô cùng oan uổng, bị phạt quỳ gối bên ngoài Minh Hoa cung, mặt mũi đều bị mất hết.
Bùi Thịnh trên danh nghĩa lại cho phép ta vẫn lấy nghi thức quý phi hạ táng. Tạm thời đem t.h.i t.h.ể của ta chôn ở Trường Lạc cung phụ cận Minh Hoa cung.
Bùi Thịnh thậm chí không đến thăm ta, nghe nói ở Thừa Minh điện phê tấu một ngày.
Chẳng biết vì sao, ta đột nhiên có thể rời khỏi Bùi Thịnh, nhanh chóng tiến vào linh đường.
Ta ngây ngốc cuộn tròn bên cạnh quan tài. Chờ đợi khi nào có thể trở lại trong cơ thể để được hoàn toàn biến mất.
Linh đường rất vắng vẻ, một cung nhân cũng không có. Không ai nguyện ý túc trực bên linh cữu cho một thứ nhân lãnh cung.
Tạ gia bị xét nhà, lại càng không có thân bằng hảo hữu đến thăm ta.
Ta chỉ cảm thấy châm chọc, làm người xuyên không, ta đã từng phong quang vô hạn.
Trong mắt người ngoài, ta là người có tầm nhìn, trong chín vị hoàng tử lại chọn gả cho Dực Vương Bùi Thịnh tầm thường nhất.
Sau đó, một bước trở thành sủng phi.
Tuy rằng Hoàng thượng bởi vì cân bằng thế lực triều đình, phong nữ nhi Liễu gia làm hậu.
Ta chỉ được phong quý phi, nhưng sau khi ta vào cung, sủng ái chỉ tăng mà chưa bao giờ giảm, ngay cả hoàng hậu cũng phải tạm tránh mũi nhọn.
Mang theo Tạ gia vinh quang hai năm, bị chính người mình yêu tính kế hãm hại. Hậu sự lại thê lương đến cực điểm, ngay cả người vì ta khóc một tiếng cũng không có.
Cho đến lúc hoàng hôn, trong linh đường có một vị khách nhân tới.
Là Hoàng hậu.
Nàng một mình đi vào, một cung nhân cũng không mang theo.
Mặc một thân cung trang tố sắc, khóe mắt đuôi lông mày mang theo mệt mỏi nói không nên lời.
Kỳ thật, ta cùng hoàng hậu cũng không quen biết, nàng là quý nữ của thế gia đại tộc. Mỗi lời nói cử chỉ đều theo khuôn phép cũ, thập phần cứng nhắc.
Lúc đó Bùi Thịnh vừa mới đăng cơ, trên triều đình có rất nhiều lão thần không phục hắn. Hắn vì cân bằng thế lực thần tử, cưới đích tôn nữ của Liễu thái sư làm hậu. Và hứa với ta, nữ nhân hắn yêu sẽ chỉ có một mình ta.
Ta ủy khuất, không muốn, nhưng không cách nào ngăn cản.
Triều đình quyền lực đấu đá, nguy hiểm trùng trùng, ta nghĩ, hắn chung quy là hoàng đế, không có khả năng vì một mình ta mà giải tán hậu cung.
Cho dù là không có tình cảm, cũng phải làm ra vẻ. Lúc đó ta ngây thơ nghĩ rằng hắn sẽ luôn yêu ta.
Hiện tại xem ra, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.
Ngày đại hôn, Bùi Thịnh cũng không vứt hết mặt mũi của nàng mà ngủ lại trong tẩm cung Hoàng hậu. Đương nhiên, chỉ ngủ thôi.
Ngày hôm sau, nàng gọi ta đến. Trên người vẫn mặc hỉ phục đại hôn hôm qua, sắc mặt mệt mỏi.
Nàng miễn cho ta hành lễ, ngữ khí đều thể hiện là người có gia giáo.
“Ta biết ngươi cùng Hoàng Thượng tình ý sâu nặng, ta chiếm hậu vị của ngươi, thực xin lỗi, sau này ngươi không cần tới thỉnh an ta, chỉ cần không làm loạn gì lớn, ta sẽ không lấy hậu vị mà chèn ép ngươi.”
Khi đó ta chỉ cảm thấy nàng thật sự nhu nhược, ngày đại hôn trượng phu không chạm vào nàng, lại còn có thể hòa thuận cùng ta nói chuyện.
Sau đó quả nhiên nàng đã giữ lời hứa, hai năm, chúng ta chỉ gặp nhau vài lần trong ngày trọng đại.
Cho nên ta có chút kinh ngạc nàng lại là người đầu tiên đến thăm ta.
Hoàng hậu đầu tiên là dâng hương cho ta, lại bưng lên một ly rượu vẩy xuống. Làm xong hai chuyện này, nàng im lặng đứng thật lâu.
Trước khi đi nàng rốt cục mở miệng: “Cả đời này của ngươi, quá khổ rồi. Nếu giống như ta, chưa bao giờ ôm hy vọng với hắn, cũng sẽ không thống khổ như vậy.”
“Đáng tiếc, ngươi từng được hắn sủng lên tận trời, sau bị người mình yêu tự tay đẩy xuống địa ngục, còn trẻ như vậy, lại bị héo rũ ở trong thâm cung. Hoàng ân, bất quá chính là như thế. Kiếp sau, đừng gả vào nhà đế vương nữa.”
Nàng xoay người rời đi, bóng lưng tịch mịch.
Ta nhìn theo nàng, mới qua mười năm, đã già đi bao phần.
Thâm cung này, không chỉ khóa chặt ta, cũng khóa chặt nàng.
Cả đời đều gánh vác vinh nhục của gia tộc, không dám đi sai đường.
Chịu đựng sự coi thường của trượng phu, ở trong thâm cung tịch mịch, cứ vậy già đi.
Ta cúi người về phía nàng, mặc dù nàng không thể nhìn thấy.
Nàng nói đúng, kiếp sau, sẽ không ôm hy vọng vào chuyện tình yêu.
Nếu như, còn có kiếp sau......