Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:24:41
Lượt xem: 440
Ngày tôi đi, trời có mưa nhỏ, trời đã tối.
Tôi đi taxi ra sân bay, trên đường đi, một chiếc Maybach màu đen nổi bật từ phía sau đột ngột vượt lên, thân xe nghiêng, chắn ngang đường taxi.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Lương Trường Kiều ngồi bên trong, tôi nhìn thấy gương mặt điển trai và đôi môi mím chặt của anh ấy.
"Anh định làm gì?" Tôi bước xuống taxi, giọng có chút khó chịu.
Anh ấy cũng bước xuống xe, không cầm ô, những giọt mưa trượt dài trên mái tóc anh ấy, thường ngày anh ấy rất nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng lúc này lại có chút uể oải.
"Anh sẽ đưa em ra sân bay, anh sẽ mang hành lý cho em, anh đã biết trường học của em ở nước ngoài, ở đó có người quen của anh, họ có thể chăm sóc em khi em đến đó, anh cũng đã tìm được căn hộ, rất an toàn và rộng rãi…"
Ánh mắt của Lương Trường Kiều không còn bình thản như trước, giọng anh có chút vội vàng khó nhận thấy. Sắc mặt anh tái nhợt, lông mày nhíu lại.
Giống như ngày xưa, những việc lớn trong cuộc đời tôi đều do Lương Trường Kiều sắp xếp.
Trường trung học nào, trường đại học nào tôi sẽ học đều do anh ấy sắp đặt. Những người bạn thân thiện và dịu dàng xung quanh tôi ở trung học đều do anh ấy sắp đặt.
Lúc học đại học, anh ấy cũng không sắp xếp cho tôi chỗ ở, thay vào đó là để tôi tiếp tục sống ở nhà họ Lương.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Vì khuôn mặt của tôi, anh ấy từng chăm sóc tôi rất chu đáo, những việc nhỏ có Lục Tây Đồng, việc lớn có Lương Trường Kiều.
Nhưng bây giờ, tôi sẽ ra nước ngoài, đó là một nơi không nằm trong kế hoạch của anh ấy, tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát của anh ấy, tôi đã chọn cuộc sống của riêng mình.
Lương Trường Kiều rất hoảng sợ.
Anh ấy đứng trước mặt tôi, có chút cứng đầu không chịu rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-than-cua-bach-nguyet-quang/chuong-13.html.]
Đôi tay trắng muốt thon dài của anh từ từ đưa ra, muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đã mạnh mẽ gạt ra.
"Ngày xưa anh đưa tiền cho tôi, bảo tôi rời đi, sống cuộc sống của riêng mình, tại sao bây giờ anh lại như thế này."
"Nói phải giữ lời." Tôi kìm nén cảm xúc nói.
Lời vừa dứt, tay của Lương Trường Kiều đã đưa tới, anh ấy siết chặt cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng. Ôm chặt tôi ngay lập tức.
Bên tai tôi, anh ấy nhẹ nhàng và trầm ấm nói:
"Em cần anh, Tiểu Mộng."
"Không." Tôi lại từ chối.
Tôi ngẩng đầu, đẩy anh ấy ra, trong màn mưa, tôi thấy vẻ mặt của anh.
Vẻ bình thản thường ngày giờ đã có chút hoảng hốt và bối rối, anh ấy vẫn giữ tư thế ôm tôi, chậm chạp và tê dại.
Tôi nói: "Cảm ơn anh, Lương tiên sinh, đừng như vậy nữa, tôi không muốn ghét anh."
Tôi quay lại lên taxi, đóng cửa xe.
Chiếc xe vòng qua Lương Trường Kiều, tôi thấy mưa rất to, bóng lưng anh ấy rất cứng nhắc.
Anh ấy luôn nhìn chằm chằm theo tôi, đôi môi khẽ run.
Hình dáng đôi môi của anh ấy là đang nói:
"Xin lỗi."