Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:16:56
Lượt xem: 485

Khi bước ra khỏi phòng triển lãm, cơn choáng váng lại ập đến.

 

Đột nhiên cảm thấy khó thở, tôi vịn vào tường, thở dốc từng hơi, cố gắng hít thở.

 

Gần đây, số lần chóng mặt, đau đầu của tôi ngày càng nhiều.

 

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, khiến tôi không kịp suy nghĩ, tôi dò dẫm trong túi quần, run rẩy lấy điện thoại ra.

 

Hóa ra là thầy giáo hẹn tôi ngày mai đến phòng vẽ của thầy để gặp mặt.

 

Khi đến phòng vẽ, tôi mới phát hiện Giản Thuần cũng ở đó.

 

Thầy giáo giới thiệu với tôi rằng Giản Thuần vừa từ nước ngoài trở về sau khi chữa bệnh tim, do Lương Trường Kiều nhờ thầy nhận Giản Thuần làm học trò.

 

Thầy giáo nói từ nay tôi sẽ là đàn chị của Giản Thuần.

 

Giản Thuần mỉm cười với tôi, ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng: "Chị."

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Thầy giáo cho tôi xem WeChat, nói rằng gần đây có một đơn đặt hàng yêu cầu tôi vẽ, nếu hoàn thành tốt sẽ được trả 5000 tệ. 

 

Tôi đang cần tiền, nên gật đầu đồng ý và quyết định hoàn thành công việc trong phòng vẽ của thầy.

 

Thầy nói thầy có việc bận, để tôi tự vẽ, tiện thể chỉ dẫn Giản Thuần một chút.

 

"Giản Thuần, em cứ nghe theo lời Kỷ Mộng, năng lực của cô ấy đủ để chỉ dẫn em."

 

Giản Thuần ngoan ngoãn đồng ý. 

 

Sau khi thầy đi, Giản Thuần không vẽ tranh mà tựa vào ghế sofa một cách lười biếng và hỏi tôi:

 

"Một giúp việc nhỏ cũng có thể làm học trò của thầy Trương sao? Có phải là anh Trường Kiều tìm cho cô không?"

 

Cô ấy vừa gõ màn hình điện thoại vừa liếc nhìn tôi hỏi.

 

Tôi ừ một tiếng, bắt đầu chuẩn bị bảng màu.

 

Giản Thuần không hỏi thêm gì nữa, cô ấy dùng móng tay dài màu hồng gõ điện thoại, phát ra tiếng lách cách.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-than-cua-bach-nguyet-quang/chuong-6.html.]

Một lúc sau, khi tôi đã vẽ được nửa bức tranh, Giản Thuần đột nhiên tiến lại gần và nói:

 

"Bức tranh hoa tử đằng này vẽ đẹp đấy, tôi đúng lúc không biết vẽ hoa tử đằng. 

 

Tôi muốn thêm một con mèo nhỏ bên cạnh bức tường, cô đưa bức này cho tôi, tôi thêm con mèo vào rồi coi như tôi vẽ, cô vẽ lại một bức khác được không?"

 

"Nhưng đây là tranh của khách, và vẽ tranh nên tự mình vẽ, không thể vẽ nửa bức của người khác được." 

 

Tôi chân thành từ chối.

 

Giản Thuần có vẻ không vui, cô tiểu thư kiêu ngạo đột nhiên nổi giận, cầm bảng màu dưới đất và ném vào tranh của tôi.

 

"Cô nên cảm thấy may mắn khi tôi thích tranh của cô, cô là cái gì chứ."

 

Bảng màu đập vào tấm vải, làm cho màu văng lên người và mặt tôi.

 

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ thấy đau lòng cho bức tranh.

 

Nhìn tác phẩm đã bắt đầu hình thành bị làm bẩn và lộn xộn, tôi đau lòng muốn vỡ vụn.

 

Tôi vô thức ôm lấy bảng vẽ, muốn xem tranh đã trở nên thế nào.

 

Màu sắc đã hoàn toàn bị trộn lẫn vào nhau, bức tranh mà tôi đã vẽ suốt ba giờ đồng hồ đã hỏng.

 

Tôi chạm vào lớp màu vẫn còn ướt, cảm giác như trái tim bị một bàn tay lớn nhào nặn.

 

Qua đêm trong phòng chứa đồ tôi không khóc.

 

Bị gọi là giúp việc trộm đồ, tôi cũng không khóc.

 

Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy ủy khuất.

 

Nước mắt lập tức trào ra, mắt tôi mờ đi vì nước mắt, tôi gần như sụp đổ và đẩy Giản Thuần một cái.

 

Giản Thuần ngay lập tức ngã xuống đất, từ vẻ kiêu ngạo ban nãy, cô ấy đột nhiên bật khóc nức nở, tay nắm chặt lại, đặt lên n.g.ự.c mình, quay mặt về phía sau tôi, mím môi, uất ức kêu lên:

 

"Lương Xích Tinh! Anh xem con giúp việc của nhà anh kìa!"

 

Tôi quay đầu lại, thấy khuôn mặt như búp bê, không phân biệt được nam nữ của Lương Xích Tinh hơi u ám, rõ ràng anh ấy đang cười, nhưng khóe miệng nhếch lên lại mang chút vẻ lạnh lùng.

Loading...