Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:19:20
Lượt xem: 488
Lương Trường Kiều và Giản Thuần ngồi đối diện nhau trước bàn đá cẩm thạch, khi tôi ôm tranh đi tới, Lương Trường Kiều lạnh nhạt nói:
"Kỷ Mộng, tôi rất ngưỡng mộ tài năng của cô, tôi biết cô sẽ cần tiền trong cuộc sống sau này. Tôi đặt cô mười bức tranh, sau khi hoàn thành, tôi sẽ cho cô thêm một triệu."
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"Số tiền này đủ để cô học đại học rồi, con đường sau này tự cô đi."
Lương Trường Kiều nhìn thẳng vào tôi nói, ánh mắt anh ta rất bình thản, giống như đang chia tay một con ch.ó cưng nuôi từ nhỏ, anh ta vuốt đầu con ch.ó đó và nói rằng, sau này tự mày đi nhé.
Anh ta không có sự thương cảm, không lưu luyến, cũng không có sự ghét bỏ hay tránh né, anh ta chỉ rất lạnh lùng nói với tôi.
"Tôi đã bù đắp cho cô, sau này đừng liên lạc với chúng tôi nữa."
Tay tôi nắm chặt khung tranh run rẩy không ngừng, tôi không biết phải nói gì.
Đúng vậy, tôi có thể nói gì đây?
Lương Trường Kiều đối xử với tôi đã rất tốt rồi.
Anh ta đã tài trợ cho tôi, thay đổi số phận của tôi, bây giờ còn cho tôi tiền, tôi có gì không hài lòng chứ.
Giản Thuần nhìn tôi với vẻ mặt nửa cười nửa không:
"Bức tranh này đáng giá một triệu sao? Anh Trường Kiều, anh thật là quá tốt bụng."
Tôi ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm nói với Lương Trường Kiều: "Ông Lương, số tiền một triệu này tôi không thể nhận, cứ như thỏa thuận ban đầu là được rồi, nếu ông cảm thấy không đáng, có thể giảm giá, tôi đều chấp nhận."
"Ông Lương, ông muốn gì, tôi đều có thể thực hiện." Tôi hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười thật thà.
Lương Trường Kiều muốn tôi rời xa nhà họ Lương, tôi có thể làm được.
Ánh mắt Lương Trường Kiều lặng lẽ nhìn vào tôi, anh ta quan sát tôi. Giản Thuần thì nhìn biểu cảm của Lương Trường Kiều, gương mặt cô ta treo lên một nụ cười nhạt.
Đột nhiên, tiếng hét và tiếng ồn ào dưới lầu phá tan sự yên tĩnh trong phòng.
Điện thoại của Giản Thuần reo lên, cô ta nghe máy rồi lập tức thay đổi sắc mặt.
"Đường dây điện cũ, tầng một cháy rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-than-cua-bach-nguyet-quang/chuong-8.html.]
Lương Trường Kiều lập tức đứng dậy, theo phản xạ anh ta nắm lấy tay Giản Thuần, định kéo Giản Thuần chạy cùng.
Giản Thuần vì đứng dậy quá vội, bước chân gấp gáp, giày cao gót bị lệch, cô ta ngã xuống đất.
Cô ta cẩn thận ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nói: "Anh Trường Kiều, em bị trật chân rồi."
Tôi cũng không phải là kẻ ngốc, tự nhiên chạy lên trước họ, mở cửa trước tiên.
Vừa mở cửa ra, mùi khói ngạt mũi và mũi cháy khét của gỗ bốc lên nồng nặc.
Tôi quay đầu nói với Lương Trường Kiều: "Ông Lương, lửa đã cháy đến cầu thang rồi."
Lương Trường Kiều gật đầu, anh ta bế Giản Thuần đang ngã dưới đất lên, dặn dò tôi một câu: "Cô tự lo cẩn thận."
Sau đó, anh ta dùng cà vạt buộc đơn giản để che mũi miệng, ôm Giản Thuần cúi xuống và lao ra ngoài.
Với những động tác mạnh mẽ của Lương Trường Kiều, cầu thang cũ kĩ rung lắc, khi anh ta ôm Giản Thuần xuống cầu thang, lửa đã lan đến cầu thang rồi.
Tôi đã không còn hy vọng gì vào họ nữa, trong tình huống này phải tự cứu mình.
Tôi không có sức mạnh như Lương Trường Kiều để lao xuống, tôi đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa và buộc lại thành nút thắt, cột vào lan can ban công.
Dù sao đây cũng là tầng hai, tôi có thể từ từ leo xuống.
Nhưng khi tôi buộc nút thắt, đầu tôi lại bắt đầu chóng mặt.
Rèm cửa xanh trắng trước mắt dần trở nên xám xịt.
Tôi biết, tôi lại tái phát bệnh.
Có lẽ tôi không còn cơ hội để buộc dây, trượt xuống theo dây thừng đã buộc nữa.
Bởi vì tôi có thể cảm nhận được, cơ thể tôi mềm nhũn, đầu đau đến mức gần như không đứng vững nữa.
Tôi dùng hết sức lực cuối cùng, chút sức lực cuối cùng.
Tôi quyết định mở cửa sổ, nhảy xuống.