THẾ THÂN - 10
Cập nhật lúc: 2024-07-26 10:24:27
Lượt xem: 435
Chúc Lâm không vào trong được, chỉ đánh khổ sở chờ ở đây.
Tôi quyết định tự mình đối mắt với cô ta, Trầm Quát vuốt tóc tôi, cười nói: “Được.”
Nhìn Chúc Lâm ở khoảng cách gần, tôi có hơi ngạc nhiên.
Đại tiểu thư được nuông chiều trước đây giờ đang mặc một bộ quần áo lỗi thời không vừa người, đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem, dáng vẻ nhếch nhác.
Lúc cô ta thấy tôi, vành mắt đỏ hoe và sưng tấy.
Chúc Lâm nói Trình Thừa điên rồi, gặp ai cũng nói gã là thiên tài, thậm chí còn đến công ty từng hợp tác quậy pha, nói họ có mắt không tròng; sau đó bị người ta đuổi khỏi cửa, bị chế nhạo là vẽ còn thua cả họa sĩ hạng ba.
Tôi bình tĩnh nghe cô ta nói hết, không hề có chút cảm xúc gì.
Cô ta đăm đăm nhìn tôi, tức giận nói: “Giang Nghi, cô thật m..áu lạnh.”
Tôi mỉm cười: “Cô từng nói những thứ còn khó nghe hơn cả m..áu lạnh, cô cũng đâu cần phải ngạc nhiên trước phản ứng hiện tại của tôi.”
Mắt cô ta chợt lóe lên, khí thế trong mắt đột ngột thấp xuống, cô ta vô thức lẩm bẩm: “Nếu ban đầu không phải nhờ tôi, cô cũng sẽ không quen được Tổng giám đốc Trầm, hẳn cô nên báo đáp ơn nghĩa này của tôi mới phải.”
Ngay sau đó, dường như chính cô tay cũng ý thức được những lời này buồn cười đến cỡ nào nên đã quỳ sụp xuống, cầu xin tôi: “Giang Nghi, xem như tôi xin cô, cô làm ơn nói Trầm Quát nương tay, bỏ qua cho nhà họ Chúc đi mà.”
Mặt mày Chúc Lâm trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Giậu đổ bìm leo, xem ra mấy ngày qua cô ta sống không tốt lắm.
“Giang Nghi, nhà tôi bị bọn đòi nợ chặn trước cửa… cả mấy tên anh em kia của Trình Thừa uống say rồi kéo tới nhà tôi mắng tôi, nói tôi là đồ sói mắt trắng vong ơn phụ nghĩa, ba tôi tức đến mức nhập viện rồi.”
Giọng cô ta dần trở nên nghẹn ngào: “Cô đã từng trải qua những chuyện này, hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, sẽ không ai có thể thấu hiểu cô bằng tôi đâu.”
Cô ta siết chặt nắm tay, khàn giọng hét.
Như cô ta mong muốn, ánh mắt tôi thoáng d.a.o động.
Tôi ra hiệu cho cô ta đến gần rồi nhẹ giọng nói một câu vào tai cô ta.
Nghe xong, cô ta trợn tròn mắt không dám tin và ngã ngồi xuống đất, đôi mắt dần trở nên ảm đạm.
Tôi không nhìn cô ta nữa mà quay người lên xe.
Trầm Quát lái xe đến bờ sông rồi ngừng lại.
Hắn chống tay, bình tĩnh nhìn tôi, hỏi: “Em nói gì với cô ta vậy?”
Tôi im lặng một lúc rồi thẳng thắng nói: “Nếu có khó khăn gì thì cứ gọi cảnh sát.”
Sau khi xuống xe, tâm trạng hắn có vẻ rất tốt.
Tôi ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh cười gì vậy?”
Trầm Quát vuốt tóc tôi, nói: “Có hơi vui vẻ và yên tâm, đứa nhỏ ở nhà cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
Quầng sáng màu cam của đèn đường bao trùm không gian xung quanh.
Toàn bộ mặt sông chìm trong bóng tối, nhưng nơi này là sáng rực rỡ, dường như mãi mãi sẽ không bao giờ tắt.
NGOẠI TRUYỆN
Những năm qua Trầm Quát đã gặp đủ kiểu đủ loại phụ nữ. Có người xinh đẹp, khôn khéo, nhuốm đầy màu sắc thế gian, cũng có người như dòng nước tinh khiết, không tiếp xúc nhiều với sự đời, có đôi mắt trong sáng, ngây thơ như trang giấy trắng. Ít ai được như Giang Nghi, sành đời nhưng lại không lõi đời, mà kiểu người hiếm có như vậy lại để hắn gặp được, nên chỉ một là đã đủ.
Hai mươi sáu tuổi, hắn bị người mình tin tưởng phản bội. Một con chim non mới ra đời sao có thể không m.á.u chiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-than-czdl/10.html.]
Chị gái hắn, Cố Ngọc, luôn nói hắn chưa dính đủ khói lửa nhân gian, nên treo lên trên tường, xông quanh năm bốn mùa khi nào đủ khói thì thôi.
Khi đó, hắn dừng xe ngoài khu nông thôn giữa thành thị.
Biển người đông nghịt, khung cảnh ồn ào náo nhiệt, song vẫn có vài điểm không ăn khớp.
Đó là lần đầu tiên Trầm Quát thấy Giang Nghi, một cô gái kì lạ với cách ăn mặc lạ kì.
Cô đứng chắn một bên chiếc xe ba gác bán phế liệu, yêu cầu đối phương trả cô số tiền còn thiếu.
Người đàn ông kia không chịu.
Cô không chịu nhượng bộ, môi mím chặt, vẻ mặt bướng bỉnh; nhưng Trầm Quát vừa liếc qua đã nhìn ra đôi vai người con gái đang ra vẻ đao to búa lớn kia đang run nhè nhẹ.
Đối phương cố tình xén bớt tiền, mở miệng liền chửi bới cực kì khó nghe.
Cũng chỉ có năm tệ, tuy Trầm Quát là doanh nhân song cũng chưa từng so kè đến vậy.
Hắn vốn định bỏ đi nhưng nhất thời lại nổi hứng đứng ra dàn xếp cho hai người họ.
Ở góc độ người khác không thể thấy được, hắn lén lút dúi cho người đàn ông trung niên kia vài tờ tiền giấy.
Đối phương ngạc nhiên ra mặt, sau đó hớn hở bước tới đưa năm tệ còn thiếu cho cô bé kia.
Trầm Quát cười thầm, từ khi nào hắn lại trở thành kiểu người sẽ xen vào việc của người khác như vậy.
Khi hắn chuẩn bị rời đi, cô bé đi tới trước mặt hắn.
Cô buông bỏ sự phòng bị đối diện với người đàn ông lúc nãy, nhỏ giọng cảm ơn hắn, sau đó do dự hỏi hắn: “Anh có muốn uống một tách trà không?”
Đó thật sự là một cách trả ơn rất qua loa và ngượng ngùng.
Hắn muốn đồng ý nhưng lại sợ sẽ khiến cô thêm hoảng sợ.
Mãi lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời từ hắn, cô gái rõ ràng có chút xấu hổ.
Trời xui đất khiến thế nào không biét, hắn “ừ” một tiếng.
Hiển nhiên cô gái cũng không ngờ hắn sẽ thật sự đồng ý, cô sững sờ hồi lâu rồi mới dẫn hắn lên lầu.
Tổng cộng tòa nhà cũng chỉ có ba tầng xập xệ.
Nhà cô gái là một căn phòng trên tầng hai.
Đến lúc đó Trầm Quát mới thực sự cảm nhận được thế nào gọi là hoàn cảnh nghèo túng.
Không ngờ, trong nhà lại trống rỗng đến mức đáng ngạc nhiên.
Một món đồ chơi nhồi bông cũ mèm, trên tường treo hai bộ quần áo kì lạ.
Hai người cứ thế ngồi đồng suốt năm phút trong bầu không khí kì lạ này.
Trầm Quát lên tiếng phá vỡ không khí im lặng trước: “Ba mẹ em đâu? Không có nhà sao?”
Cô không trả lời câu hỏi này, còn hỏi ngược lại hắn: “Sao anh đây lại tới chỗ như này?”
Quả thật quần áo trên người Trầm Quát hoàn toàn không phù hợp với nơi này.