Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

“Thế thân” nổi điên vả mặt tất cả! - Chương 5: ......

Cập nhật lúc: 2024-10-13 15:51:22
Lượt xem: 303

5. Chuyện này chưa qua chuyện khác đã tự tìm tới, Cố Nhậm đến.

“Kỷ Thanh, cô nghe được tin ở đâu biết tôi đến đây mà bám theo vậy?”

Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc hắn lấy đâu ra tự tin mà lần nào cũng cho rằng là tôi đến tìm hắn vậy?

Nhìn Cố Nhậm chỉ nhỉnh hơn một chút đang đứng trước mặt, tôi định nói lại, lại nhận được tín hiệu của Tô Lục Nhi phía sau, tôi liền lùi bước, đẩy cô nàng lên trước, cô bạn thân tôi chính là giỏi mấy trò trị trà xanh cùng tra nam này hơn tôi.

Tô Lục Nhi nhếch mép đầy khinh bỉ “Cố thiếu à, rốt cuộc là ai bám theo ai, tôi nghĩ trong lòng anh rõ nhất đấy”

“Tô tiểu thư, cô...”

Cô nàng không để anh ta nói tiếp đã cắt ngang, “Kỷ Thanh là bạn thân tôi, Tô gia và Cố gia là thế gia ngang hàng, cậu ấy không cần phải làm cái thế thân vớ vẩn đấy, là thứ nhất”

“Cô....”

Tiếp tục cắt lời “Thứ hai, cậu ấy cũng nói với anh tính ra phải hơn chục lần rồi, Kỷ Thanh đã kết hôn”

Thấy cô ấy nhìn lại, tôi cũng phối hợp giơ tay lên, ngay cả cameraman cũng rất tuyệt vời mà phóng to cam về phía tôi, chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, lập tức căn phòng chia làm 3 phe

Một phe bẻ lái nghĩ là Cố Nhậm bám lấy tôi không buông, phe nghĩ tôi bị đá nên giả vờ diễn đã kết hôn, phe còn lại chính là ‘người không đụng ta ta không đụng người’

“Nếu Kỷ Thanh đã kết hôn, vậy việc thế thân rõ ràng có người bày mưu hãm hại mà”

“Nhưng Cố thiếu cũng quá rồi, người ta có chồng mà cứ mặt dày bám theo vậy”

“Phải đấy, không phải bảo chờ bạch nguyệt quang sao, thấy bảo người đó tuần sau về đấy, tổ chức tiệc lớn lắm”

“Thật á, vậy Cố thiếu làm những điều này....”

“Nhưng Kỷ Thanh có chồng hay không còn chưa chắc, cho dù cô ta có thật, nhưng không dứt khoát tránh Cố thiếu, còn không phải trong lòng ham mê tiền của anh ta à? Chồng cô ta không đủ để cô ta tiêu nên cố tình lượn lờ trước mặt Cố thiếu”

Xem ra lời giải thích của Tô Lục Nhi chỉ đủ để Cố Nhậm đỏ mặt xấu hổ, còn những người khác vẫn cố chấp suy nghĩ theo hướng của họ.

“Các người đều điếc hay có vấn đề về não? Có tôi ở đây, tôi tình nguyện để cậu ấy tiêu tiền của tôi, cần gì bám theo thằng đàn ông mặc váy như Cố Nhậm?” Tô Lục Nhi không chút khách sáo mắng chửi

Những người đang bàn tán lập tức câm như hến, một phần họ bị mắng tới tự biết đường lui, một phần là nể gia thế nhà họ Tô

“Tô Lục Nhi, cô,cô,cô...!!” Cố Nhậm sắc mặt hết đen lại xanh lại tím lại đỏ, biến hóa khôn lường

“Cô cô cái gì mà cô? Nín họng rồi chứ gì, biết đường thì câm cái mỏ vào, bản thân chẳng ra đâu làm gì ai cũng thèm muốn anh vậy” Tô Lục Nhi một khi đã hăng m.á.u chửi thì đến bố cô cũng không nhận ra cô

Tôi cố nhịn cười, bày ra dáng vẻ người bị hại kéo tay cô nàng “Tô Tô, hay thôi đi, để Cố thiếu còn giữ lại mặt mũi nữa, bạch nguyệt quang của người ta sắp trở về rồi đấy”

Nhắc đến bạch nguyệt quang này, tôi cứ tưởng anh ta sẽ lạnh mặt rời đi, ai dè lại bày ra vẻ tổn thương làm tôi và Tô Tô đều phải ngây người nhìn nhau

Ủa alo? Anh tổn thương cái gì? Trong mấy bộ truyện tiểu thuyết kia, bạch nguyệt quang trở về không phải nên vui mừng sao? Mặc dù đúng là không có được...

“Kệ anh ta, chúng ta vào thôi” Tôi kéo cô nàng đi vào trong

Người xung quanh đều tản ra, còn mỗi Cố Nhậm đứng độc một mình, đầu cúi gằm

Sau comback của Tô Lục Nhi, xuyên suốt cả bữa tiệc, không một ai đụng đến tôi nữa, Nghiên Trì chỉ thi thoảng lén liếc tôi lúc không ai để ý, còn đều cách tôi rất xa

“Không cần mình đưa cậu về đâu ha”

Cuối tiệc, Tô Lục Nhi nắm tay tôi rồi vỗ vỗ mạnh mẽ vào cửa kính xe, giọng nhỏ đủ nghe “Nghiên đại minh tinh, bảo vệ tốt bạn tôi”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-than-noi-dien-va-mat-tat-ca/chuong-5.html.]

“Hừ, cần nói chắc”

Cánh cửa xe mở ra, một giọng nói đầy tự mãn vang lên, tôi bị kéo vào trong xe.

Lại nữa đấy. Tôi xua tay, “Anh mình chờ cậu nãy giờ rồi đó, lên xe đi, mình về nhé”

“Ừaaa, mai gặp”

“OK”

Xe Linclon đã đổi sang cái đỡ bắt mắt hơn-BMW, dẫu sao rẻ quá chắc chắn bị để ý, đây là nơi tụ tập người giàu mà

“Tiểu thư”

Tôi gật đầu chào người lái xe và người trên ghế phụ lát, “Chú Trần, chú Lập, lâu rồi không gặp”

Lập Vũ cười vui vẻ “Tiểu thư không bị ảnh hưởng tâm trạng bởi tên Cố Nhậm kia chứ?”

“Yên tâm, vẫn nằm trong sức của tôi...”

“Khụ, Lập Vũ, nói ít thôi”

Lập Vũ ‘hừ’ một tiếng “Muốn nói chuyện với tiểu thư thì cứ nói, còn bày đặt” , cậu lảng cái trừng, nhún vai

Tôi có chút buồn cười, nhưng cũng phải vờ nghiêm túc “Nghiên Trì đại minh tinh, Ngài có biết hôm nay suýt thì gây rắc rối cho tôi không?”

Nghiên Trì lí nhí “Cũng đã sao đâu....” liếc sang tôi, hắn cụp mắt ngay tức khắc

Tôi thở ra, “Bao giờ ba về Bắc Kinh?”

“Con đuổi ba à, ba với mẹ nhớ con lắm đó” Nghiên Trì quay phắt sang “Con theo ba về thì ba về luôn đêm nay, không thì ba ở đây luôn”

Tôi chỉ cảm thấy đau nhức hai bên thái dương “Ba lớn tuổi rồi đấy, sao tính vẫn trẻ con vậy chứ”

Phải, ba tôi đấy, Nghiên Trì, tôi tên thật là Nghiên Thanh, Kỷ là tôi theo họ mẹ.

Mẹ tôi-Kỷ Dĩnh, bà chính là nhà thiết kế nổi tiếng cả về trang sức, quần áo, thậm chí là nhà cửa, tên nhãn hiệu là LJ

“Còn chưa nói con, việc Cố Nhậm coi con là thế thân là như thế nào?” Nghiên Trì nhướn mày

“Con biết đâu, lần đầu tiên con gặp hắn đã đề nghị làm nhân tình rồi, ngứa mắt thật sự” Tôi khó chịu nói “Thấy bảo con giống bạch nguyệt quang của hắn tới 9 phần 9 phần rưỡi, chỉ lsf tra thế nào cũng không ra đó là ai”

Ngược _ HE

Nghiên Trì với khuôn mặt nhìn như chưa tới 40 thực chất đã hơn 50, chỉ là vẫn đẹp trai :V

“Để đó A Lập tra cho”

Lập Vũ khó hiểu tự chỉ vào mặt mình, ủa rồi là liên quan dữ chưa?

Dừng trước cửa biệt thự nhà tôi, tôi không khỏi chau mày “Ba đi đâu đi, theo con làm gì?”

“Nay ba ngủ ở đây” Nghiên Trì thản nhiên như không

“Không phải chứ? Làm gì có chuyện...”

“Ba là ba con đấy”

Tôi “...”

Được, ba là ba, ba nói gì cũng đúng

Loading...