Thế Thân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-10 09:02:57
Lượt xem: 3,275
Lần đó, hắn cố ý ngã xuống.
Hắn từng nguyện ý vì ta mà ở lại cấm địa mãi mãi.
Hắn nói hắn thích tính cách của ta, hắn nói hắn thích ta.
Hắn nói trên đời này không thể tìm được A Bạc thứ hai.
Lần nguyệt thực tiếp theo, đã là ba trăm năm sau, cuối cùng hắn cũng tìm được cách hóa giải lời nguyền trên người ta, hỏi ta có đồng ý đi cùng hắn hay không.
Cách này thật ra vô cùng tàn nhẫn, cần phải quỳ trong động Trừng Linh chịu chín ngày chín đêm hình phạt nóng lạnh, cho đến khi ve sầu lột xác, sinh ra cánh vàng, tiến vào trong cơ thể ta để hóa giải lời nguyền.
Suốt chín ngày chín đêm, hắn quỳ bên cạnh ta, chưa từng rời đi nửa bước, cái lạnh thấu xương và cái nóng như thiêu như đốt, những đau khổ ta phải trải qua, hắn cũng cùng ta gánh chịu.
Khoảnh khắc ve sầu vàng tiến vào cơ thể, ta ngã xuống đất, cơ thể vô thức run rẩy vì đau đớn.
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, yết hầu chuyển động, ta nhìn thấy sự áy náy nồng đậm trong mắt hắn, "A Bạc..."
Ta nhếch miệng cười, "Hóa ra đây chính là không nỡ..."
Bởi vì không nỡ, hắn nguyện ý từ bỏ tất cả vì ta mà ở lại đây.
Bởi vì không nỡ, ta nguyện ý vì hắn mà rời khỏi nơi sinh ra và nuôi dưỡng ta, phá vỡ tộc quy mà tổ tiên ngàn đời nay luôn tuân thủ, cùng hắn bước đi trên con đường chưa biết trước.
Ta cùng hắn rời khỏi cấm địa, lúc tình cảm nồng nàn nhất, khắc tên của nhau lên Tam Sinh thạch.
Lúc ấy, ta không hề biết hắn là Thiên đế.
Cũng không biết phu quân mà ta hết lòng yêu thương, trước khi rơi vào cấm địa đã từng uống Vong Tình đan vì muốn quên đi Thiếu Kỳ.
Vong Tình đan cắt đứt tơ tình, xóa bỏ ái dục, hắn nhớ lại Thiếu Kỳ, lại quên mất ta.
Kể từ đó về sau, trong mắt hắn, ta chỉ còn lại gương mặt giống hệt Thiếu Kỳ.
Hắn từng nói thích tính cách của ta, sau lại chán ghét nhất chính là tính cách của ta, bởi vì nhất cử nhất động, lời nói cử chỉ của ta, đều không giống Thiếu Kỳ của hắn.
"Ta không biết chuyện này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-than/chuong-4.html.]
Lời Thiên đế vừa dứt, chúng tiên xôn xao bàn tán.
"Ta không quan tâm ngươi đã giở trò gì trên Tam Sinh thạch." Thiếu Kỳ chĩa mũi kiếm vào cổ họng ta, giọng nói lạnh băng, "Hoặc là giải trừ khế ước, hoặc là chết."
Kết khế ước cần phải hai bên tự nguyện, giải trừ khế ước cũng vậy.
Bỗng nhiên, một cục bông trắng muốt từ trong góc nhảy vọt lên, hùng hổ lao về phía Thiếu Kỳ.
Là Tiểu Bạch.
Nó thấy Thiếu Kỳ dùng kiếm chỉa vào ta, trong lòng sốt ruột liền xông ra ngoài.
Thiếu Kỳ nhíu mày, giơ tay lên phất nhẹ, Tiểu Bạch liền bị ống tay áo của nàng ta đánh bay, ngã mạnh xuống đất.
Nó lảo đảo muốn bò dậy, nhưng vì chỉ có ba chân nên trông vô cùng chật vật.
Thiếu Kỳ còn muốn bổ thêm một kiếm vào người nó, ta siết chặt nắm đ.ấ.m dưới tay áo, cao giọng nói: "Ta là Thiên hậu, Thượng thần nếu gϊếŧ ta, e là sẽ phải chịu một phen hình phạt thiêu đốt trong lửa tam muội, sét đánh xuyên người."
Anan
Thiếu Kỳ quả nhiên nổi giận, "Nói như vậy, ngươi là không chịu?"
Ta mỉm cười, "Thiên hậu là ngôi vị tôn quý như vậy, trên đời này e là không có nữ tử nào không khao khát. Sao có thể nói buông là buông."
Thiên đế nói: "Ta không biết từ khi nào ngươi lại trở nên hám danh lợi như vậy."
Ta cúi mí mắt xuống, nụ cười không đổi, "Là Thiên đế trước kia hiểu lầm ta quá sâu."
Thiếu Kỳ vừa tỉnh lại, thân thể còn yếu, Thiên đế sao nỡ lòng nhìn nàng ta chịu hình phạt này, bèn hạ thấp tư thái, hỏi ta phải làm sao mới chịu giải trừ khế ước.
Các vị tiên quan đang nhìn ta, Vân Mộ cũng đang nhìn ta.
Ta cúi đầu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói rõ ràng.
"Ta muốn nhục chi ngươi lấy từ trong Trọc Linh trạch."
Đó chính là linh dược có thể khiến chi thể đứt lìa trùng sinh trong miệng Vân Mộ.
Thiên đế dường như không ngờ yêu cầu của ta lại đơn giản như vậy, ánh mắt hắn rơi vào ngón tay bị cụt bên tay trái ta, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Được."