Thế Thân - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-10 09:03:02
Lượt xem: 3,489
Bên đầm Mộ Dạ, Tư Dạ tiên quân hỏi Vân Mộ ái mộ nữ tử như thế nào.
Tư Dạ xưa nay luôn bát quái như vậy.
Quả nhiên, Vân Mộ thản nhiên đáp: "Tư Dạ tiên quân không làm Nguyệt Lão, thật là uổng phí tài năng."
Hỏa Kỳ Lân của hắn đi xuống khỏi đầu cầu, l.i.ế.m liếm tay ta.
Ta lại nghe thấy giọng nói của Vân Mộ, "Tự nhiên là nữ chiến thần dũng cảm quả quyết như Thiếu Kỳ."
Năm đó người theo đuổi Thiếu Kỳ vô số, từ trên Thiên giới cho đến hai giới yêu ma, đều là bá chủ một phương, nếu không Thiên đế cũng sẽ không phải khổ sở theo đuổi mà không được.
Vân Mộ trước kia ghét ta như vậy, cũng là trách ta mạo danh dung mạo của nữ tử hắn yêu mến, trớ trêu thay ta lại là người nhu nhược vô dụng, làm nhục nàng ta.
Ta hiểu rồi.
Hỏa Kỳ Lân lại thân mật l.i.ế.m liếm lòng bàn tay ta, ngứa ngứa.
Trước kia thần thú này đối xử với ta cũng cao ngạo lạnh lùng như chủ nhân của nó, không thèm để ý đến ta, hôm nay lại nhiệt tình như vậy, khiến ta có chút thụ sủng nhược kinh.
Tiểu Bạch run rẩy dưới chân ta.
Ta biết nó sợ hãi, bèn rụt tay về, lùi về sau nửa bước giữ khoảng cách với Hỏa Kỳ Lân.
Từ xa, Vân Mộ nhìn ta một cái, trong mắt mang theo chút cảm xúc khó hiểu.
Nửa đêm, ta bị một thứ mềm mại lông xù làm cho tỉnh giấc.
Ban đầu ta cứ tưởng là Tiểu Bạch, nên nhắm mắt ôm chặt vào lòng, muốn nó yên tĩnh một chút.
Một lúc sau, ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Đầu Tiểu Bạch không to như vậy.
Ta ngồi dậy, mở tấm vải trên dạ minh châu ra.
Dưới ánh sáng le lói, ta đối diện với đôi mắt đỏ rực của Hỏa Kỳ Lân.
Tiểu Bạch nằm úp sấp trên mặt đất, tạo tư thế tấn công, cảnh cáo gầm gừ một tiếng.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là nhân lúc Vân Mộ không chú ý, liền lén chạy ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/the-than/chuong-7.html.]
Ta đuổi nó xuống đất, lấy một tấm đệm cho nó ngủ, chuẩn bị cho nó ở lại một đêm, sáng mai lại đưa nó về.
An ủi Tiểu Bạch xong, ta lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, không biết từ lúc nào Hỏa Kỳ Lân lại nhảy lên giường ta, còn đặt móng vuốt lên tóc của ta.
May mà ta là người rộng lượng, không so đo với nó, một con sủng vật.
Ta chuẩn bị bữa sáng xong, động lòng trắc ẩn đút cho Hỏa Kỳ Lân một cái bánh bao, tên nhóc này cúi đầu ngoan ngoãn ăn từ tay ta.
Tiểu Bạch vẫn rất thù địch với nó, không ngừng gầm gừ trong cổ họng, lông trên lưng dựng đứng hết cả lên.
Ta quay đầu lại an ủi nó.
Có lẽ là có chút ghen tị hay là sao, Tiểu Bạch tức giận quay đầu đi, bốn cái chân ngắn chạy nhanh như bay.
Trước khi đi còn hất đổ ly trà trong tay ta, hắt nước trà lên người ta.
Ta thở dài, đứng dậy tìm một bộ y phục khác thay.
Quay đầu lại, lại phát hiện Hỏa Kỳ Lân không thấy đâu.
Vân Mộ mang đến một vò rượu nữ nhi hồng, nói là loại rượu nổi tiếng nhất ở nhân gian.
Hắn thật đúng là có không ít đồ tốt.
Ta uống nửa chén, rượu chảy xuống bụng, thơm ngon ngọt ngào.
Dưới gốc cây hoa hòe, ta và hắn đối ẩm vài chén, lúc rượu vào hơi say, hắn như vô tình hỏi ý nghĩa của hoa văn mây trên lưng ta.
Ồ, đó là dấu ấn của tộc nhân ta, tộc ta đời đời kiếp kiếp đều do linh khí đầm sen hóa thành, vô hình vô chất, giống như sương mù, cho nên là hình hoa văn mây.
Anan
Ta giải thích được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, "Sao ngươi biết trên lưng ta có hoa văn mây?"
Vân Mộ im lặng không nói, rót đầy chén rượu cho ta, "Rượu nữ nhi hồng này ở nhân gian có một điển tích. Nếu nhà nào sinh con gái, sẽ ủ rượu chôn xuống đất, chờ con gái xuất giá, sẽ đào rượu lên mời khách."
Ta nghe nghe cảm thấy không đúng lắm, hỏi hắn có phải là muốn đến thay Hỏa Kỳ Lân cầu hôn hay không, ta là không thể nào gả Tiểu Bạch cho nó được.
Vân Mộ run tay, rượu trong bình rơi ra vài giọt, hắn ngẩng đầu nhìn ta, giống như có chút bất đắc dĩ.
Một bóng trắng lướt qua trước mặt ta, Tiểu Bạch lại bị chọc giận bỏ đi rồi.
Ta uống say quá, trong mắt trời đất đảo lộn, nửa đêm không phải đêm, sao trời không phải sao trời.