Thị Lang Đại Nhân, Bản Công Chúa Muốn Chàng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-01 06:07:28
Lượt xem: 1,453
8
Lần thứ nhất đã có, thì tất sẽ có lần thứ hai.
Trong suốt một tháng tại Huyện Thanh Hà, ta đã dùng lời ngọt ngào mà chiếm được không ít lần hôn Cố Lân, từ thư phòng, sân viện, phòng ngủ, cho đến dưới tán mai hoa.
Mỗi lần, trên mặt Cố Lân đều lộ vẻ không tình nguyện, nhưng bàn tay đẩy ta ra càng lúc càng yếu.
Lòng ta dần dần ngấm ngọt ngào, có lần không kiềm chế được, vuốt ve cơ bụng của hắn, khẽ cất lời mê hoặc: "Cho ta xem được không?"
Ta nghĩ việc này chắc đã đến lúc nước chảy thành sông, thế nhưng Cố Lân lại cương quyết không chịu tiến thêm một bước. Hắn nói: "Ta có thể cho nàng mọi thứ, chỉ riêng thân thể này là không."
Hử? Thế thì chơi gì nữa chứ!
Ta chẳng cần gì ngoài thân thể này của chàng mà thôi.
Triệu Tâm Dao nghe vậy liền phân tích cho ta: "Theo kinh nghiệm bao năm của ta, chắc chắn là hắn... không được."
Thế là, ta cắn răng, dày mặt tìm đến một vị danh y lão luyện trong huyện để cầu thuốc.
Chưa kịp sắc thuốc, Cố Lân đã giận đến đen mặt như nồi thuốc kia.
Hắn nhìn ta đầy thất vọng: "Thẩm Gia Viên, nàng chỉ thèm khát thân thể của ta mà thôi."
Ta không hiểu: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ta phải thèm khát trí tuệ của chàng?"
Ta nhẹ nhàng an ủi: "Chàng xem, ta đâu có thèm khát thân thể của ai khác, chỉ có của chàng mà thôi, điều này chẳng phải chứng tỏ ta yêu chàng sao?"
Thế nhưng trên mặt hắn, nét bi thương càng thêm nặng: "Vậy còn hắn? Tại sao hắn lại có thể làm một đóa bạch ngọc trong lòng nàng?"
"Thẩm Gia Viên, trong lòng nàng ta rốt cuộc là gì?"
Hắn? Là ai cơ? Là thiếu niên lần trước, hay công tử lần trước nữa?
Người nhiều quá, ta không nhớ rõ, nhưng ta trước giờ đâu có hứng thú với loại người trong sáng?
Ta cũng chẳng biết hắn đang nói về ai, nhưng nam nhân mà, dỗ dành vẫn là cách tốt nhất.
Vì thế, ta dịu dàng nói: "Nhưng bây giờ ta chỉ yêu mình chàng thôi, những kẻ trước đây đều là trò chơi nhất thời, từ nay về sau, chàng chính là đóa tuyết liên cao quý nhất trong lòng ta, thế nào?"
Ta nghĩ hắn sẽ cảm động.
Nhưng hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, rất lâu sau mới buông một câu: "Thẩm Gia Viên, ta không làm kẻ thay thế."
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi, chỉ để lại cho ta một bóng lưng cô đơn.
Thay thế? Hắn có phải điên vì đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi không?
Trên đường trở về kinh, chúng ta cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, hắn suốt dọc đường không chịu nói chuyện với ta, đừng nói là hôn, ngay cả tay cũng không cho nắm.
Mặt hắn lạnh như băng, dường như muốn chấm dứt mọi thứ với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thi-lang-dai-nhan-ban-cong-chua-muon-chang/chuong-7.html.]
Ta cũng tức giận, hắn tính khí quái đản ta cũng nhịn, nhưng việc ta sắc thuốc là vì lo cho hắn, sao còn trách móc ta?
Ai mà chẳng có tính nóng?
Đến cửa phủ, ta liền nhanh chóng nhảy xuống xe, không muốn cùng hắn chung một mái nhà nữa.
Ngay khi đó, một người từ phía trước bước tới, dẫn theo mấy chiếc xe lớn nhỏ, đầy ắp đồ đạc.
Vừa nhìn thấy ta, người đó liền nhe răng cười, rạng ngời như ánh sáng: "Đại Viên Tử! Ta trở về rồi!"
Ta chăm chú nhìn kỹ, thì ra là Tô Mộc.
Hai năm trước, hắn từ quan, rời kinh thành để du sơn ngoạn thủy, hơn nữa lại là lang bạt, không mang theo một đồng bạc nào.
Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm rất sâu đậm.
Ta mừng rỡ chạy đến chỗ hắn, lâu ngày không gặp, chúng ta trò chuyện vui vẻ.
Hắn mang đến cho ta rất nhiều thứ thú vị trên hành trình của mình.
Nói xong, hắn liền lấy ra một con vịt hình dạng kỳ lạ để biểu diễn: "Xem này, chỉ cần ấn một cái, con vịt này sẽ bay lên trời!"
"Ta mua hai con, một cho nàng, một cho Triệu Tâm Dao."
Ta đang cúi đầu tìm tòi những món còn lại, thì Cố Lân bỗng dưng mặt lạnh băng, từ bên cạnh đi qua, không hề dừng bước.
Tô Mộc thấy không khí có gì đó không ổn, liền sai người mang những món quà lên xe, rồi kiếm cớ chuồn mất.
Khi ta vào trong phủ, thấy Cố Lân đang thu dọn đồ đạc.
Hắn ngẩng đầu, thấy ta vẫn ôm con vịt, liền đưa cho ta một tờ giấy hòa ly: "Hắn đã trở về, ta nhường vị trí lại cho hắn."
Hả?
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Lại nổi cơn gì đây.
Ta đang giận, chẳng muốn để ý đến hắn.
Giấy hòa ly ta cũng chẳng thèm nhận, Cố Lân nhìn con vịt đó, buồn bã bỏ đi.
9
Tối hôm đó, ta cùng Tô Mộc và Triệu Tâm Dao tụ họp ăn uống tại tửu lâu, mãi đến khuya mới về.
Vì ăn quá no, ta đi dạo trong sân, bỗng nghe vài nha hoàn canh đêm đang rì rầm to nhỏ.
Ta ghé lại gần nghe lén, thì ra là chuyện liên quan đến Cố Lân.
Một nha hoàn nói khẽ: "Tô công tử đã trở về, đại nhân nhà chúng ta có lẽ sẽ bị bỏ rơi rồi."
Một nha hoàn khác kích động nói: "Nghe nói đại nhân và Tô công tử có nét giống nhau, trước đây ta còn không tin, hôm nay nhìn kỹ, quả thật như vậy, nhất là đôi mắt ấy!"
"Truyện thay thế trong thoại bản thật sự là hay mà!"