Thiên Hạ Vô Song: "Vương Phi Quá Kiêu Ngạo" - Chương 1: Rừng chiều tà.
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:51:16
Lượt xem: 10
Chương 1: Rừng chiều tà
Tinh Thần đại lục, phía đông Lâm quốc, có đoạn tên Thiên Mạch, dãy núi Hoành Đoạn, rừng chiều tà, địa thế hiểm trở, sơn hà hiểm ác, yêu thú tụ tập, tiếng xấu vang xa.
Mặt trời mọc phía đông, sao trời rực rỡ, khi nhìn về phía tây, phảng phất như rơi vào trong rừng, cho nên mới có tên Rừng chiều tà.
Rừng chiều tà, hùng vĩ mênh mông, mạch chính trải dài đông tây nam bắc, bốn nước khắp thiên hạ, các nhánh mạch uốn lượn hơn mười hai vạn dặm, núi non trùng điệp đến hàng vạn, vách đá cao ngàn trượng, hiểm trở ác độc, khe núi độc đầm, đầm lầy độc địa vô số, Huyền thú hung hãn, cho dù là cường giả đứng đầu, Thánh giả phong hào, lạc lối trong đó, sơ sẩy một chút, cũng sẽ xương cốt không còn.
Phía đông Rừng chiều tà là vùng biên giới, có một dãy núi thấp, dãy núi Thanh Vân, chứa đựng một vùng rộng lớn, cây cối xanh um, được bao quanh bởi những cây cỏ mọc từ mỏ sắt tinh luyện cao ngất, được Lâm quốc phân làm khu săn b.ắ.n hoàng gia, cũng là nơi huấn luyện kỵ binh hoàng gia.
Thường xuyên có thể thấy con cháu thế gia, hoặc những sư sinh* ở các học viện, đến đây săn g.i.ế.c Huyền thú, hoặc tìm kiếm bảo vật trời đất.
*Sư sinh: Thầy trò
Mặt trời chói chang, ở nơi huấn luyện kỵ binh hoàng gia mơ hồ vang lên tiếng vó ngựa sắt đá.
“Vô Song, Thất hoàng tử chắc chắn ở bên kia.” Nữ tử áo xanh, mắt đẹp ngóng trông, xinh đẹp khác thường.
Ngón tay nhỏ nhắn của nàng ta chỉ vào cửa lớn trước mặt, xúi giục: “Ta tận mắt thấy Thất hoàng tử huấn luyện đội kỵ binh Hoàng gia ở bên trong, mau vào đi, chậm trễ thì không kịp nữa.”
“Thật sao?” Nữ tử tên Vô Song, vẻ mặt uể oải, nghe vậy, ánh mắt đục ngầu bỗng chốc sáng lên, vui vẻ nói: “Ta biết Vân Tích tỷ tốt nhất rồi, cám ơn.”
Nói xong, Lăng Vô Song nâng váy lên, gấp không chờ nổi, như gió như lửa lao vào rừng.
Cây cối um tùm, bóng cây loang lổ, trải dài mấy dặm, che khuất bầu trời.
“Ầm ——”
Trong khu săn bắn, nếu lắng nghe cẩn thận, có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của Huyền thú, và tiếng lá cây xào xạc.
Lăng Vân Tích bước tới, khẽ cong môi cười trông vô cùng độc ác: “Lăng Vô Song, nơi hỗn loạn như sân huấn luyện hoàng gia, Huyền thú hung ác càng nhiều, lần này, xem ngươi còn sống sót được không!”
Nói xong liền quay người rời đi, mắt đẹp long lanh, lại lộ ra vẻ tàn ác và ghê tởm không che giấu, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ dữ tợn.
Cây cối rậm rạp, đại thụ che trời.
Lăng Vô Song hơi khó xử nắm lấy vạt áo, nơi này sao lại rộng lớn như vậy, nàng đi đâu tìm được Diệp ca ca đây?
Lúc này, xung quanh vang lên tiếng cây cối gãy đổ, kêu ầm ầm, trong không khí vang lên tiếng thở hổn hển và tiếng gầm trầm thấp của Huyền thú khổng lồ, Lăng Vô Song vẫn chưa nhận ra bản thân đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đến mức nào.
Gió thổi, tiếng bụi cây lay động, yên tĩnh đến lạ.
“Ầm ——”
Một tiếng nổ vang trời, bất ngờ xuất hiện, trực tiếp làm Lăng Vô Song ngây ngốc, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, cho đến khi trước mắt xuất hiện một con yêu thú khổng lồ.
Toàn thân màu vàng óng, bờm dài nửa mét rũ xuống, tứ chi mạnh mẽ, mắt như chuông đồng, móng vuốt sắc bén màu vàng óng, thân hình cao hai mét cường tráng.
Huyền thú cấp sáu, Hoàng Kim Sư Tử!
“A —— a ——” Lăng Vô Song bỗng nhiên hoàn hồn, thét lên, trong lúc hoảng sợ, bỏ chạy.
Nhưng mà, Lăng Vô Song chạy bừa, lại xui xẻo chân trái vấp chân phải, ngã mạnh xuống đất.
Hoàng Kim Sư Tử lao tới, móng vuốt vung lên, như gió thu quét lá rụng, thân hình nhỏ bé của nàng lập tức bị hất lên cao ba mét, “bịch” một tiếng trầm đục, như vải rách rơi xuống, đập mạnh vào thân cây to bằng vòng tay người, làm rơi một đống lá rụng.
“Oa ——”
Trong rừng đột nhiên yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy rõ tiếng xương cốt gãy vụn, Lăng Vô Song phun ra một ngụm m.á.u tươi, nghiêng đầu ngất đi.
Mặt trời chói chang như lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thien-ha-vo-song-vuong-phi-qua-kieu-ngao/chuong-1-rung-chieu-ta.html.]
Đau ——
Đau quá ——
Thật con mẹ nó đau ——
Người nằm trên thân cây khẽ nhíu mày, đột nhiên, một đôi mắt mở ra, lạnh lẽo vô cùng, đón nhận nàng là đau đớn, cảm giác như xương cốt nát vụn, ngoài đau đớn cũng chỉ là đau đớn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nàng đường đường là thủ lĩnh tổ chức Ám Dạ, cũng là sát thủ đứng đầu bảng sát thủ thế giới, Ám Dạ Vô Song, ông vua không ngai trong giới sát thủ, nàng còn chưa biết, ai có thể làm nàng bị thương.
Từ từ, ý thức Lăng Vô Song dần trở lại, không đúng, nàng dường như đang ở trong phòng thí nghiệm, sau đó, đột nhiên năng lượng vũ khí bất ngờ bạo động, tiếng nổ lớn, bóng tối vô tận, cuối cùng…
Trời ơi, cả ngày đánh hổ, hôm nay lại bị lật thuyền.
Theo lý thuyết, vụ nổ cấp độ hủy diệt này, ngay cả một vùng đất cũng có thể nổ thành bột mịn, nàng lại còn sống, chỉ sợ có thể được coi là kỳ tích thứ chín thế giới.
Chỉ là, ngoài đau đớn thấu xương, trong đầu đột nhiên xuất hiện một luồng thông tin khổng lồ, ào ạt ập đến.
Tinh Thần đại lục, Rừng chiều tà, Đông Lâm quốc, một nữ tử cùng tên Lăng Vô Song, phế vật không có huyền lực, yếu đuối vô năng, ngốc nghếch, trong đầu hiện lên nhiều nhất lại là khuôn mặt tuấn tú của một nam tử…
Từng lớp ký ức không thuộc về nàng điên cuồng tràn ngập đại não, làm Lăng Vô Song càng thêm choáng váng, liên tục lắc đầu.
“Vô Song, Thất hoàng tử ở trong đó!”
“Ngươi mau vào đi.”
Trong đầu, cuối cùng hiện lên lời nói của nữ tử áo xanh và ánh mắt độc ác.
Rõ ràng như vậy mà cũng bị lừa? Nữ nhân này đúng là cực phẩm.
Lúc này Lăng Vô Song rõ ràng vẫn chưa nhận ra, nữ nhân cực phẩm này, chính là nàng.
“Đau quá, ngàn vạn lần đừng bị tàn phế.” Lăng Vô Song thì thầm, đau đến mức hít sâu một hơi.
Nàng theo bản năng nhịn đau, giơ tay che trán, nhưng nhìn bàn tay trắng nõn rõ ràng là sống trong sung sướng, ánh mắt sững sờ nhìn xuống, váy áo trắng, giày bó tinh xảo…
Chuyện gì thế này? Đây không phải tay của nàng!
Lăng Vô Song lập tức cảnh giác, ánh mắt lạnh lẽo, nhịn đau, xoay người đứng dậy, ánh mắt sắc bén chậm rãi nhìn quanh, cây cối xanh um tươi tốt, ánh nắng loang lổ… Đây là rừng nhiệt đới nguyên thủy?
Nàng hơi bối rối… Lúc này mới bắt đầu chậm rãi tiêu hóa ký ức trong đầu, do dự một lúc lâu, mới phản ứng lại.
Nàng là Lăng Vô Song, lại không phải Lăng Vô Song, nói cách khác, nàng xuyên không rồi!?
“Hống —— hống ——”
Móng vuốt vàng óng đánh ra một chưởng, Hoàng Kim Sư Tử trợn mắt, bước chân ung dung đi lại tại chỗ.
Mũi Hoàng Kim Sư Tử thở phì phò, nó định khinh thường quay người rời đi, nhưng, con người nhỏ yếu bị nó đánh bay, lại đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo kia lại khiến nó sợ hãi.
Sự kiêu ngạo của Hoàng Kim Sư Tử khiến nó tức giận, con người nhỏ bé này lại không thèm để ý tới nó!
Ngẩng đầu lên, tức giận gầm lên trời, móng vuốt giơ lên, không chút do dự lại vung về phía Lăng Vô Song đang nằm trên thân cây.
Nguy hiểm!
Không kịp suy nghĩ, sự nhạy bén đỉnh cao khiến Lăng Vô Song lập tức tỉnh táo, phản xạ có điều kiện chống hai tay, thân thể linh hoạt nhảy ra, trong nháy mắt đã né được đòn tấn công của Hoàng Kim Sư Tử.