THIÊN KIM THẬT ĐIÊ...N RỒI! - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-09-26 05:48:29
Lượt xem: 801
Sáng sớm hôm sau, tôi ra khỏi nhà.
Nhưng nhìn thấy Khúc Diệp ở ngoài cửa nhà, tôi cảm thấy khá bất ngờ.
"Khúc Diệp! Sao cậu lại ở đây!"
"Nghe bạn cùng phòng của cậu nói cậu về nhà, đến xem cậu thế nào."
"Ồ, không có gì to tát, về nhà phát điên một trận, hí hí."
"Vậy, có vui không?"
"Ném đồ đạc lung tung, hơi mệt."
Khóe miệng Khúc Diệp giật giật, cuối cùng hỏi tôi: "Không còn bao lâu nữa là đến kỳ thi đại học rồi, cậu muốn thi vào trường nào?"
"Bắc Kinh!"
Khúc Diệp nghe xong, gật đầu, không nói gì thêm.
11
Cao Ánh Tuyết cuối cùng cũng đến trường.
Nhưng với thành tích đội sổ của cô ta thì đúng là không thể nào vớt vát trong thời gian ngắn được.
Thêm vào đó, sau chuyện lần trước, cả lớp không ai dám đến gần cô ta nữa.
Cao Ánh Tuyết dứt khoát buông xuôi, mỗi ngày không bị bắt gặp trốn trong nhà vệ sinh nữ hút thuốc thì cũng là phát hiện trong ngăn kéo của cô ta có bia và một túi bột trắng nhỏ.
Tôi cũng không còn tâm trí quan tâm cô ta làm trò gì nữa, mỗi ngày đều bám lấy học bá Khúc Diệp giảng bài cho tôi, chiến đấu với kỳ thi đại học.
Ngày có kết quả thi đại học, Khúc Diệp gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi ra ngoài.
Tôi ra khỏi cửa, nhìn thấy cậu ta đứng trước cửa nhà tôi.
"Học bá đại nhân! Có chuyện gì vậy! Còn phải đích thân chạy đến tận đây~"
Khúc Diệp mỉm cười: "Thế nào, đỗ rồi chứ?"
"Thôi nào, cậu không xem tin nhắn nhóm à? Thầy chủ nhiệm kích động đến mức vừa khóc vừa nhắn tin thoại, nói một mình thầy ấy đã đào tạo ra một thủ khoa toàn tỉnh và một người đứng thứ năm toàn tỉnh, tổ tiên thầy ấy đều được hưởng phúc rồi!"
Thủ khoa toàn tỉnh đương nhiên là học bá Khúc Diệp, còn tôi, đương nhiên là người đứng thứ năm toàn tỉnh.
Khúc Diệp gật đầu: "Vậy cậu định khi nào đi? Cậu sắp trưởng thành rồi, nhà..."
"Tôi định mấy ngày nữa sẽ đi, mấy năm nay tôi cũng vơ vét được kha khá tiền rồi, đủ để tôi học đại học và thuê nhà."
Khúc Diệp gật đầu: "Cùng đi."
Sau này, tôi mới biết, hóa ra hộ khẩu của cậu ấy ở Hàn Thành, nên mới chuyển trường về đây để tham gia kỳ thi đại học.
Nhà cậu ấy ở Bắc Kinh, Khúc gia ở Bắc Kinh.
Không phải là Cao gia nhỏ bé ở Hàn Thành có thể so sánh được.
Còn về tin đồn bố cậu ấy là kẻ gi.ết người, nhà cậu ấy có tiền sử bệnh tâm thần, hóa ra là do nam sinh cầm d.a.o đ.â.m người trước đó lan truyền.
Bố của kẻ gi.ết người thực sự, chính là nam sinh đó.
Tôi hỏi Khúc Diệp, tại sao nam sinh đó lại vu khống cậu ấy như vậy.
Khúc Diệp nói: "Cậu ta coi như là họ hàng xa của nhà tôi, cậu ta rất ghen tị với việc nhà tôi giàu có."
"Haizz, đáng tiếc."
"Đáng tiếc gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thien-kim-that-dien-roi/chuong-6.html.]
"Tôi còn tưởng nhà cậu có tiền sử bệnh tâm thần, còn thấy hai chúng ta rất xứng đôi nữa chứ!"
Khúc Diệp nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ vào trán tôi: "Vậy tôi không ngại trở thành một kẻ điên đâu."
Chậc, cũng biết tán tỉnh đấy.
Đáng tiếc tôi không có hứng thú với cậu ta.
12
Mấy ngày nay tôi bận rộn thu dọn hành lý, bị Cao Ánh Tuyết nhìn thấy.
Cao Ánh Tuyết vội vàng chạy đến chế giễu tôi: "Cao Dĩ Duệ, cô không phải rất lợi hại sao? Không phải vẫn phải thu dọn hành lý cút đi sao?"
Tôi không cần suy nghĩ mà tiếp tục phát điên: "Em gái đáng thương lại ngu ngốc của tôi! Xin hỏi cô mọc cái đầu ra chỉ để cho mình trông cao hơn thôi à?"
"Cô! Cô có ý gì!"
"Haizz, đều đã bảo cô học hành cho tử tế rồi, ngay cả lời mỉa mai cũng không nghe ra."
Tôi nhìn cặp vợ chồng vừa bước vào cửa, cuối cùng cũng tập hợp đủ rồi.
"Ồ, nhìn xem, đó là người cha độc ác của tôi! Đó là người mẹ độc ác lại ngu ngốc của tôi nữa!"
"Đủ rồi! Cao Dĩ Duệ, tao nhịn mày lâu lắm rồi!"
Bố tôi lại muốn vung tay tát, tôi nhanh chóng né người, lần này lại tát trúng mặt Cao Ánh Tuyết.
Cao Ánh Tuyết: "????"
Tôi bật cười ngay tại chỗ.
"Yên tâm, hai người không cần phải nhịn nữa, tôi sẽ đi nhanh thôi. Chúng ta cũng 18 tuổi rồi, có thể tự lập nghiệp rồi."
"Mày biết là tốt! Nhà họ Cao chúng tao không có loại người như mày! Mày không phải con gái tao! Ánh Tuyết mới là con gái tao!"
Tốt lắm, tôi lặng lẽ tắt máy ghi âm trong túi áo.
Mỉm cười nhìn mẹ tôi, mẹ ruột của tôi.
"Quên nói với bà rồi, mẹ yêu quý của tôi."
"Cao Ánh Tuyết, là con riêng của bố đấy, không phải là trẻ mồ côi nào từ trại trẻ mồ côi đến đâu."
"Chuyện này, Cao Ánh Tuyết và bố, đều biết cả."
Tôi nhìn mẹ tôi cứng đờ mặt.
Tôi tiếp tục gây sóng gió.
"À, đúng rồi, còn nữa, mẹ ruột của Cao Ánh Tuyết, chính là Cung Hồng Anh, tiểu tam mà bà hận thấu xương đó."
"Cái gì!"
Sắc mặt mẹ tôi đại biến, trực tiếp quay đầu nhìn bố.
Bố tôi tỏ vẻ căng thẳng, mẹ tôi còn gì không hiểu nữa.
Mẹ tôi tức giận nhìn đứa con gái mà bà ta từng yêu thương nhất, Cao Ánh Tuyết.
"Con khốn! Mày lại là con hoang của con đàn bà đê tiện đó!"
Mẹ tôi trực tiếp lao lên bóp cổ Cao Ánh Tuyết, hung dữ nhìn đứa con gái mà bà ta yêu thương nhất, hận không thể gi.ết Cao Ánh Tuyết như mẹ ruột của nó.
Tôi thấy trò vui này chưa đủ hay, cuối cùng lại thêm một mồi lửa.
"Cung Hồng Anh đó, hai bố con có phải tìm cô ta không thấy không? Bởi vì, cô ta bị mẹ yêu quý của tôi gi.ết ch.ết, nhét xi măng vào trong bức tượng ở công trường đấy!"
Một câu nói, sắc mặt ba người trong nhà đều thay đổi.