Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thiên kim thật giả - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-06-08 11:26:23
Lượt xem: 1,999

1

Tôi vừa tan học, liền nhận thấy ánh mắt khác thường từ xung quanh.

“Mẹ cô ấy là giả, vậy cô ấy cũng vậy sao?”

“Thiên kim tiểu thư gì chứ, hóa ra là ăn cắp cuộc đời của người khác à?”

“Đúng vậy, cha ruột còn đứng ra chỉ trích nữa mà.”

...

Ban đầu.

Tôi không biết họ đang nói gì.

Nhưng khi tôi lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên một thông báo: “Tập đoàn Tề Thị bùng nổ tin đồn thiên kim tiểu thư thật giả, con rể nhà họ Tề tự tay chỉ trích vợ mình.”

Tập đoàn Tề Thị, là của nhà tôi.

Con rể nhà họ Tề, là ba tôi!

Ba tôi chỉ trích mẹ tôi?

Cứu tôi với.

Đây là tin tức vô lý gì đây.

Tôi không thể tin nổi, bấm vào xem, ngay lập tức cảm thấy lòng nặng trĩu.

-“Tôi đã bí mật so sánh DNA của Tề Huệ và cha, thực sự không khớp.”

-“Tề Huệ không phải con gái của ông ấy...”

-“Tề Huệ biết rõ nhưng lại im lặng, thậm chí tìm mọi cách ngăn cản Lâm Lâm vào nhà họ Tề, thật là...”

-“Năm đó, tôi và Lâm Lâm yêu nhau sâu đậm, cô ta dựa vào tiền bạc tìm mọi cách chia rẽ chúng tôi, chiếm đoạt người yêu của người khác, còn chiếm đoạt nhà của người khác...”

Nói đến đây, ba tôi bật khóc.

Tôi ngơ ngác.

Vừa nãy, tôi quên đeo tai nghe Bluetooth, âm thanh phát ra cả lớp đều nghe thấy.

Bên tai toàn là tiếng chế giễu.

“Cô ấy còn dám bật âm thanh ra nữa?”

“Chiếm đoạt đồ của người khác, thấy tự hào lắm sao.”

“Không biết xấu hổ, giống hệt mẹ cô ta! Chiếm đoạt người yêu của người khác, chẳng phải là tiểu tam sao?”

Nghe đến đây...

Tôi cắn chặt môi, cầm sách ném vào mặt kẻ tung tin đồn.

“Cậu biết gì mà nói lung tung ở đây!”

Ba tôi và mẹ tôi yêu nhau tự do!

Là ba tôi theo đuổi mẹ tôi!

Tôi còn từng thấy những bức thư tình ba gửi mẹ, mẹ tôi cất giữ cẩn thận.

Ba học nấu ăn, tạo lãng mạn, chỉ để làm mẹ vui.

Đó gọi là “bị chiếm đoạt”?

Ba tôi đang nói dối!

Nhưng.

Tại sao ông ấy lại làm vậy?

Chẳng lẽ ông ấy không yêu tôi và mẹ sao?

Tôi thất thần đi trên hành lang.

Đột nhiên, một xô rác đổ lên người tôi.

Tôi vội vàng phủi sạch đồ bẩn trên người, ngẩng đầu lên thấy một cô gái hai tay khoanh lại, ánh mắt kiêu ngạo.

“Cô là Tề Duệ Duệ? Hoa khôi và thiên kim tiểu thư nổi tiếng.”

“Cô là ai—” bị bắt nạt, ai mà giọng điệu tốt được.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

“Tôi? Tất nhiên là kẻ xui xẻo bị cướp mất cuộc đời.”

Cô ta nắm lấy tóc tôi, ánh mắt đầy ác ý.

“Mẹ cô không phải là con gái của nhà họ Tề, mẹ tôi mới là, không chỉ vậy, cô còn chiếm đoạt bố tôi! Dựa vào cái gì? Mẹ con tôi phải nhẫn nhịn bao năm qua, dựa vào cái gì?”

Tôi chiếm đoạt bố cô ta?

Cô ta đang nói gì?

Tôi chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô ta càng nói càng tức, vung tay muốn tát tôi.

2

Tôi phản ứng lại.

Phòng vệ... đánh trả... giằng co...

Cuối cùng.

Tôi và Trần Gia cùng vào văn phòng hiệu trưởng.

Đúng.

Cô ta tên là Trần Gia.

Mẹ cô ta tên là Trần Lâm.

Trong văn phòng hiệu trưởng, Trần Gia đưa điện thoại cho tôi.

Trên màn hình viết rõ: “Chủ tịch tập đoàn Tề Thị đích thân đến căn hộ cũ, tìm kiếm con gái ruột Trần Lâm.”

Cô ta liếc nhìn tôi, rồi ngẩng cao đầu.

“Thấy chưa? Ông ngoại quan tâm mẹ tôi đến thế nào?”

“Cô và mẹ cô không thấy xấu hổ sao?”

“Mau về nhà thu dọn hành lý rồi cút đi, quá khứ của mẹ con tôi chính là tương lai của cô và mẹ cô.”

“À, đúng rồi! Sau này bố cũng chỉ thuộc về tôi thôi.”

Tôi: ...

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

“Cô là con riêng của ba tôi?”

"Từ nay về sau, cô mới là con riêng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thien-kim-that-gia/chuong-1.html.]

Trần Gia tự tin khẳng định, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Tôi mím môi, không nói gì. Hừ, không sao cả. Bố lăng nhăng, ai thích thì cứ lấy.

Tôi không thèm để ý đến Trần Gia, ngồi trong văn phòng hiệu trưởng, thỉnh thoảng lướt xem bình luận trên điện thoại. So với tôi, mẹ tôi còn khó khăn hơn. Cả thế giới đều muốn thấy mẹ tôi bẽ mặt.

"Người thứ ba ngày xưa hóa ra là thiên kim tiểu thư giả, haha, cái gì mà tiểu thuyết thoả mãn đây?"

"Đáng đời! Trời cao có mắt."

"Ông trời lấy đi khả năng tiêu tiền của cô ta, xem cô ta còn có thể làm gì nữa."

...

Còn có những lời khó nghe hơn, tôi không dám xem. Tôi nén lại cảm giác cay xè, ép bản thân tắt điện thoại.

Nhưng chưa được bao lâu, tin hot lại bùng nổ: "Tề Huệ phản hồi."

Tôi căng thẳng, vội vàng mở xem mẹ nói gì. Thật lo lắng nếu là những lời xin lỗi bị ép buộc. Trước đây bà luôn như vậy. Công ty có chuyện gì, ông ngoại quyết định sai lầm, nhân viên làm hỏng việc, làm khách hàng không hài lòng. Mẹ luôn là người đầu tiên cúi đầu xin lỗi. Lý do không gì khác. Bà nói ông ngoại già rồi, không tiện chỉ đạo. Còn những người khác không phải là người chủ chốt...

Nhưng bà cống hiến nhiều như vậy, vào thời khắc quan trọng này, lại bị toàn dân mạng tấn công. Ông ngoại không nói một lời nào bênh vực bà. Bà ngoại lại đang bệnh, nằm trong phòng cách ly. Tôi vừa đau lòng cho mẹ, vừa cẩn thận đeo tai nghe nghe phản hồi của mẹ.

Khoảnh khắc đó, tim tôi thắt lại, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Bà nói...

"Thiên kim tiểu thư giả không phải là tự nguyện. Nghĩ kỹ lại sẽ thấy, năm đó tôi chỉ là một đứa trẻ sơ sinh."

"Không phải là người thứ ba, có thư tình làm chứng."

"Chưa từng dựa vào tiền bạc để làm gì, ông Chung muốn ly hôn, lúc nào cũng sẵn sàng."

Chung Viễn là ba tôi.

Tôi ủng hộ mẹ.

3

Không lâu sau phản hồi đó, mẹ đến đón tôi. Đồng thời, còn có ông ngoại và mẹ của Trần Gia... và cả ba tôi...

Lúc này, tôi và Trần Gia ngồi với mái tóc rối bù, trên mặt đều có vết thương. Mẹ tôi vừa vào nhìn thấy tôi, ánh mắt liền lộ vẻ đau lòng và trách móc. Chỉ là mẹ chưa kịp nói gì, mẹ của Trần Gia, Trần Lâm, đã hét lên!

"Gia Gia, con sao lại ra nông nỗi này? Ba mẹ bình thường không dám chạm vào một ngón tay của con mà!"

Trong chốc lát, nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Chung Viễn.

"Bố yêu quý" của tôi, không chỉ là của riêng tôi.

Tôi không muốn mẹ bị lừa, kéo tay bà muốn nói gì đó. Mẹ lại lắc đầu, bà đã biết hết rồi...

Ông ngoại nhìn Chung Viễn với ánh mắt nghiêm nghị. Chung Viễn vội nói: "Bố! Con đã nói rõ mọi chuyện trong buổi họp báo rồi mà! Năm đó là Tề Huệ ép con—"

Tôi: ...

Là tiền ép ông ấy thì có.

Tôi nhìn mẹ, hy vọng bà sẽ vạch trần lời nói dối của ba. Nhưng bà không làm thế, vẻ mặt lại có chút bất cần.

Tôi có chút thất vọng...

Nhưng ngay lập tức, tôi hiểu tại sao mẹ không giải thích. Vì giải thích cũng vô ích.

4

Ông ngoại không muốn chuyện nhà lan truyền ra ngoài, liền đề nghị về nhà trước. Không ngờ rằng— đến cửa phòng hiệu trưởng, Trần Lâm không chịu đi nữa.

Rồi.

Bà ấy chỉ vào tôi và mẹ, trước mặt không ít thầy cô và học sinh, nói với ông ngoại:

"Bà ấy đã chiếm đoạt cuộc đời của tôi nhiều năm như vậy, những ngày sắp tới, tôi không muốn nhìn thấy bà ấy nữa, tôi hy vọng ông và bà ấy cắt đứt quan hệ! Nếu không, tôi và Gia Gia sẽ không đi đâu cả!"

Trần Gia nghe vậy, gật đầu phụ họa: " Vâng ! Con nghe lời mẹ."

Bố tôi, Chung Viễn, chỉ thở dài nhìn tôi một cái, rồi kiên định đứng về phía tình nhân của mình, "Cha à, những năm qua, Lâm Lâm đã chịu nhiều khổ sở, con biết cả, vì vậy cha hãy thỏa mãn mong muốn của cô ấy đi."

Ông ngoại khoanh tay sau lưng, thở dài một tiếng. Tôi tưởng ông rất khó xử. Nhưng thực ra... Ông chỉ khó xử trong chốc lát.

Lúc này, hành lang đã tụ tập không ít học sinh. Thấy tình hình, họ bàn tán xôn xao:

"Đứng về phía mẹ của Trần Gia, thiên kim tiểu thư thật nhìn không thuận mắt thiên kim tiểu thư giả, chẳng phải rất bình thường sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, người ta là con gái ruột của chủ tịch Tề mười tháng mang nặng đẻ đau mà! Thiên kim tiểu thư giả tính là cái gì chứ!"

Chủ tịch Tề là bà ngoại tôi, là người sáng lập tập đoàn, có tiếng nói và ảnh hưởng nhất.

Rất nhanh, trong cuộc bàn tán, ông ngoại quyết định tương lai của tôi và mẹ.

"Huệ Huệ à, những năm qua, ta đã đối xử với con hết sức nhân từ rồi. Giờ ta và con không phải cha con ruột, con và Duệ Duệ hãy dọn đi."

Lời ông vừa dứt, mẹ tôi hít một hơi, vừa định nói "Được." Thì Trần Lâm lại khóc nức nở, "Những năm qua cô ta sống trong nhung lụa, được giáo dục cao cấp, lại làm tổng giám đốc công ty lớn, dù ra ngoài vẫn sống tốt! Thật bất công! Thật bất công!"

Bất công sao?

Tôi nhớ rõ.

Khi mẹ tiếp quản tập đoàn, bà ngoại vừa mắc bệnh, ông ngoại không hiểu việc kinh doanh, tập đoàn suýt phá sản. Mẹ tôi đánh đổi nửa đời để cứu công ty. Bà đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Nhưng mẹ không nhận được gì từ việc này.

Nhưng những điều này, người ngoài không biết.

Các bạn học xúi giục mẹ tôi bồi thường tiền. Sau khi rời khỏi nhà mà không mang theo gì, vẫn phải để nhà họ Tề nuôi dưỡng bà.

Miệng lưỡi độc ác.

Thân hình mảnh mai của mẹ tôi đã chịu đựng quá nhiều, nhưng bà vẫn kiên cường đứng vững. Bà bình tĩnh nhìn Trần Lâm, "Vậy tôi phải làm gì thì bà mới thấy công bằng? Theo ý họ, bồi thường tiền."

Trần Lâm nghiến răng, "Không chỉ phải bồi thường tiền, mà bằng cấp cũng phải tự hủy bỏ, tóm lại cô không được sử dụng bất cứ thứ gì của nhà họ Tề nữa!"

Lời này tuy bá đạo, nhưng phải nói, lại trúng tâm lý nhiều người.

Người ủng hộ bà ta vẫn tiếp tục ủng hộ.

Bố tôi thấy Trần Bình đau lòng, càng thêm xót xa, vội vàng lau nước mắt cho bà ta.

Ông ngoại cũng lung lay—Sau một lúc im lặng, ông nói: "Huệ Huệ, đây là điều con nợ Gia Gia, cứ làm theo đi."

Khoảnh khắc này, cơn giận của tôi bùng cháy đến đỉnh điểm. 

Dựa vào cái gì!!!! 

Mẹ tôi cũng thất vọng nhìn ông ngoại, môi mấp máy, chưa kịp nói thì phía sau vang lên một giọng nói:

"Chủ tịch Tề không đồng ý—"

"Chủ tịch Tề chưa bao giờ sinh con, làm gì có thiên kim tiểu thư thật, thiên kim tiểu thư giả?"

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Giọng nói uy nghiêm pha chút mỉa mai vang lên.

Tôi quay đầu lại, mắt sáng lên.

Là dì Triệu, thư ký của bà ngoại.

Nhưng dì ấy nói gì… Bà ngoại chưa bao giờ sinh con?

Chuyện này là sao!

Mẹ tôi cũng rất ngạc nhiên.

Ông ngoại, bố tôi, và mẹ con Trần Lâm gần như há hốc miệng!

Dì Triệu không để ý đến ánh mắt của mọi người, lắc đầu nói:

"Chủ tịch Tề nói, bà chỉ có một cô con gái nuôi bảo bối, đó là tiểu thư Tề Huệ. Cái trò hề này dừng lại ở đây thôi!"

Loading...