Thiên kim thật quá ngầu - Chương 15: Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-05-14 00:41:32
Lượt xem: 10,340
19
Nhà họ Thẩm bây giờ gà bay trứng vỡ, thật thú vị.
Lúc Thẩm Hi được đưa đến bệnh viện, đứa bé đã không giữ được, vì mất m.á.u quá nhiều, Thẩm Hi buộc phải cắt bỏ tử cung, rơi vào cảnh cả đời không thể sinh con.
Ngày cô ta phẫu thuật xong, vừa tỉnh lại, cả đội ngũ luật sư của nhà họ Cố đã chờ sẵn.
Trước đây, Thẩm Hi đều là vu khống, bịa đặt, bây giờ, nhất định phải bắt cô ta trả giá.
Về phần nhà họ Thẩm, vốn dĩ đã không giàu có gì, cộng thêm việc Thẩm Hi tiêu xài hoang phí mấy năm nay, tiền trong nhà đã sớm hết sạch, ba tôi thậm chí còn không trả nổi lương cho nhân viên công ty.
Thế là, ba mẹ đến tìm tôi, điên cuồng cầu xin tha thứ, lấy lòng.
Nhưng dạo này tôi quá bận, không có thời gian xem kịch của bọn họ, thật đáng tiếc.
Nhưng không ngờ, bọn họ vậy mà lại kiện tôi ra tòa, nói rằng tôi là con gái ruột của bọn họ, có nghĩa vụ nuôi dưỡng bọn họ.
Lúc nhận được trát tòa, tôi bật cười, dẫn theo bộ phận pháp chế của công ty đến giảng giải pháp luật cho bọn họ.
Ba mẹ quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu: "Ân Ân, ba mẹ biết trước đây là ba mẹ sai, con giúp ba mẹ đi, nếu không, ba con sẽ bị ép đến mức phải nhảy lầu mất."
Tôi cười, ngồi xổm xuống trước mặt bọn họ: "Sao ba mẹ không gả Thẩm Hi cho tên côn đồ kia? Nhà hắn ta có hơn một triệu tệ đấy, đủ để ba mẹ vượt qua khó khăn hiện tại rồi."
Mắt ba mẹ sáng lên, tôi biết bọn họ sẽ làm gì.
Thẩm Hi thật đáng thương, nhưng chẳng phải cô ta nói muốn báo đáp công ơn ba mẹ sao? Vậy thì cứ thỏa mãn cô ta đi!
Còn về phần đám bạn học hám lợi trong lớp, sau khi biết tôi là tổng giám đốc tập đoàn Vân Đường, cũng bắt đầu nịnh nọt tôi đủ kiểu.
Tiếc là tôi không phải đứa ngốc như Thẩm Hi.
Xóa, chặn, một loạt thao tác liền mạch!
Sau đó, nghe nói nhà họ Thẩm thật sự định bán Thẩm Hi với giá cao, nhưng những chuyện bẩn thỉu của Thẩm Hi đã lan truyền khắp nơi, danh tiếng bị hủy hoại, ngay cả các bà bác ở quê cũng chê bai cô ta, không ai muốn bỏ ra ba vạn tệ.
Cuối cùng, nhà họ Thẩm phá sản, Thẩm Hi vì muốn sống sót, chỉ có thể đi bán d*m, mắc đủ thứ bệnh, bước vào con đường không lối thoát.
Còn về phần ba mẹ tôi, hoàn toàn già yếu, không nơi nương tựa, cũng không ai nuôi dưỡng.
Tự làm tự chịu, chỉ có thể gánh lấy hậu quả, sống không sung sướng hơn Thẩm Hi là bao.
Sau đó, Cố Mục Thâm cầu hôn tôi, vậy mà lại cầm năm mươi phần trăm cổ phần của khách sạn tình nhân, thứ có giá trị hàng chục tỷ tệ, nói tặng là tặng, thật hào phóng.
Nhưng tôi không hề rung động, tiền bạc, tôi có!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thien-kim-that-qua-ngau/chuong-15-hoan.html.]
Nhưng dì lại mang canh bồ câu đến cho tôi: "Ân Ân à, con đồng ý với Mục Thâm nhà dì đi, bây giờ con cãi nhau với nó, dì không thể giúp con, nhưng nếu hai đứa kết hôn, dì sẽ có đủ lý do."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi cười, lấy chiếc nhẫn kim cương nằm dưới bát canh bồ câu lên.
"Dì, dì chơi vậy là quá đáng rồi đấy."
Dì khẽ cười: "Con chỉ cần nói xem có ngon hay không là được rồi!"
Tôi ôm cánh tay dì, gật đầu: "Ngon...", lời còn chưa dứt, ngón áp út đã bị Cố Mục Thâm nhanh chóng đeo nhẫn vào.
"Vợ ơi!"
Tôi: ???
Cố Khai cũng bắt đầu làm nũng, ngồi xổm trước mặt tôi: "Dì ơi, con xin dì đấy, đồng ý với chú con đi... Con không muốn đến Nam Phi nữa."
Uất ức đến mức sắp khóc.
Xem ra, Nam Phi quả thật không phải là nơi dễ chịu.
Thế là, tôi xoa đầu cậu ta, miễn cưỡng nói: "Thôi được rồi!"
Dù sao thì đây cũng là đứa trẻ tôi nhìn nó lớn lên, nó đã vất vả như vậy, tôi cũng không đành lòng.
Tôi thật sự là một người dì tốt!
20
Vào ngày đẹp trời, nắng đẹp, trời quang mây tạnh, tôi và Cố Mục Thâm cuối cùng cũng kết hôn.
Đám cưới rất long trọng, được tổ chức trên món quà cầu hôn mà Cố Mục Thâm tặng tôi.
Đúng vậy, anh ấy tặng tôi một hòn đảo hình trái tim.
Từ lúc mua đến khi hoàn thành việc trang trí, mất tám năm.
Nơi đây không phân biệt xuân hạ thu đông, bốn mùa như xuân, mãi mãi là mùa xuân mà tôi yêu thích nhất!
Anh ấy nói tôi là Thẩm Ân tốt nhất trên đời, cho nên tôi xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
À, tôi vẫn luôn quên nói với anh ấy.
Thực ra, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã rung động rồi.
Quãng đời còn lại, Cố tiên sinh của em, chúng ta hãy cùng nhau chậm rãi bước đi.
-Hết-