Thiên Mệnh Nữ - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:37:39
Lượt xem: 512
34
Hậu quả việc nhị phòng phủ Phụ quốc công tham ô ngân khố của Công bộ cuối cùng cũng bắt đầu lộ rõ.
Hoàng Hà và Hoài Hà liên tiếp dâng cao, sau khi vỡ đê, vô số bách tính phải tha phương cầu thực, một bộ phận lưu dân chạy lên phía Bắc, một bộ phận đầu quân cho đế chế ở phương Nam.
Hoàng đế nổi giận, nhất thời tức đến ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại, ngài lập tức hạ chỉ c.h.é.m đầu những kẻ còn sót lại của Mục gia để xoa dịu lòng dân, lại sai người điều động lương thực tiền bạc đi cứu trợ thiên tai.
Sau đó, sức khỏe của hoàng đế ngày càng kém.
Ta đã sớm nhờ công chúa cứu những tiểu thiếp, thông phòng của Mục Kỳ ra, vì họ nhất thời không có chỗ để đi, nên tạm thời nuôi dưỡng họ trong căn nhà mà hoàng đế ban thưởng cho ta.
Đến ngày Mục Kỳ bị hành hình, ta lại nghe thấy hai người sau lưng nguyền rủa ta.
Đều là những thông phòng từng bị Mục Kỳ hành hạ.
Ta vẫn có hứng thú nhìn họ, "Các ngươi nói gì?"
Một người tên là Ngọc Sơ, mắt đỏ hoe, "Hắn có lẽ là một tên khốn nạn, nhưng hắn dù có phụ lòng thiên hạ cũng chưa bao giờ phụ lòng ngươi. Hắn đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao?"
Một người khác tên là Thu Hà, lúc đầu ấp úng, sau đó cũng mặc kệ, bất bình nói: "Hắn yêu thích ngươi như vậy, sau khi có ngươi rồi cũng không thèm liếc mắt nhìn chúng ta, tại sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy?"
Dung mạo của Mục Kỳ quả thực không tệ, tinh xảo như nữ nhân, chỉ là có chút âm hiểm.
Cũng khó trách có thể mê hoặc những kẻ ngu xuẩn này.
Ta nhạt nhẽo cười, "Vậy các ngươi cứ coi như ta phụ lòng hắn đi. Ta thà sống mà phụ lòng hắn, còn hơn đối xử tốt với hắn rồi phải chết."
Ta sai Thảo Nhi gọi những người còn lại đến, xếp thành một hàng ở trong sân.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Có ai thương tiếc Mục Kỳ, khinh thường ta là kẻ phản bội này, hãy đứng ra."
Họ nhìn nhau, do dự hồi lâu, lại có thêm hai người đứng ra.
Thảo Nhi tức giận mắng: "Các ngươi đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Tên họ Mục kia ngày nào cũng hành hạ các ngươi đến mức chẳng ra hình người, nếu không phải phu nhân tốt bụng thu nhận các ngươi, thì đã sớm c.h.ế.t không biết ở xó nào rồi! Hôm nay lại dám ân đền oán trả!"
Ngọc Sơ mắng: "Nếu ta ân đền oán trả! Vậy phu nhân thì sao? Để cho một tiểu thiếp nhà thương nhân nho nhỏ như nàng ta vào gia phả làm chính thất, phủ Phụ quốc công có chỗ nào đối xử tệ bạc với nàng ta!
"Nếu nàng ta không đứng ra tố cáo, thì phủ Phụ quốc công hôm nay nhất định vẫn bình an vô sự! Chúng ta làm sao lại rơi vào cảnh vô cơ lỡ vận như ngày hôm nay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thien-menh-nu/chuong-17.html.]
"Giật đi trụ cột của chúng ta, rồi lại ban phát cho chúng ta vài bữa cơm như cho chó cho mèo, đây mà gọi là ân đức sao?"
Ta vỗ tay cười ha hả: "Hay, hay lắm! Không ngờ các ngươi lại trung thành với phủ Phụ quốc công như vậy.
"Vừa đúng lúc hôm nay Mục Kỳ bị hành hình, c.h.ế.t không toàn thây, nếu các ngươi thật sự có tình có nghĩa với hắn, nhất định sẽ không nỡ nhìn thấy cổ hắn trống rỗng xuống suối vàng.
"Một lát nữa ta sẽ sai người đến pháp trường nói một tiếng, để họ mang t.h.i t.h.ể của Mục Kỳ đến đây. Các ngươi khéo tay hay làm, giúp hắn khâu lại cái đầu, coi như là tận tâm rồi."
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều sửng sốt, không biết nói gì.
Sau khi t.h.i t.h.ể được đưa đến, ta chia riêng một căn phòng, chuẩn bị đầy đủ kim chỉ, nước nóng, nhốt bốn vị nữ nhân tốt bụng này và người chồng đã nguội lạnh của họ lại với nhau.
Vừa mới bước vào nhìn một cái, liền có một người nôn mửa tùm lum, vỗ cửa muốn chạy.
Làm sao ta có thể nghe theo? Đương nhiên là để các nàng ta tiếp tục.
Ba người còn lại cố gắng chịu đựng, cầm kim chỉ đ.â.m vào mũi kim đầu tiên, liền bắt đầu vừa khóc vừa nôn.
Nửa canh giờ cũng không khâu xong, ta bước vào xem, cười nói:
"Xem ra tình nghĩa của các ngươi cũng chỉ đến thế này thôi."
Bọn họ khóc lóc đến nỗi không nói nên lời, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà cãi lại ta nữa.
Chuyện này vừa xảy ra, ta thật sự thấy chán nản đến cùng cực.
Ta bảo Thảo Nhi phát tiền phát của cho những nữ tử còn lại, lại an bài cho họ nơi dung thân ổn thỏa.
Còn mấy kẻ khâu đầu kia, thì tự tìm đường sống khác vậy.
Trưởng công chúa biết chuyện này xong liền chê cười ta: "Quả thật bổn cung không nhìn ra, Nhàn Nương hóa ra lại là người thiện tâm."
Ta lắc đầu, "Ta nào phải thiện tâm gì, chỉ là làm mấy chuyện này, bản thân ta thấy vui vẻ thôi. Vạn sự tùy tâm, chuyện gì làm ta vui, ta liền làm, chuyện gì làm ta phiền muộn, ta liền bỏ qua."
"Chung quy vẫn là quá mềm lòng." Công chúa nói với vẻ hận sắt không thành thép, "Kẻ khác phản bội ngươi, cho dù ngươi không tức giận, cũng nên nghiêm trị bọn họ. Nếu không người dưới tay ngươi sẽ cho rằng, phản bội ngươi chẳng phải trả giá gì cả."
"Đến lúc đó, ngươi sẽ lâm vào cảnh nguy hiểm!"
Nghe nàng nói vậy, ta mới nhận ra khí thế trên người công chúa ngày càng mạnh mẽ.
Sau khi hút cạn vận khí của Phụ quốc công phủ, ta rốt cuộc cũng có thêm một năng lực mới, đó là tiêu hao vận khí để mở Thiên nhãn.
Ta tiêu hao một chút vận khí mở Thiên nhãn, quả nhiên nhìn thấy trong vận khí trên đỉnh đầu nàng ta xuất hiện thêm một tia long khí.