Thoát Khỏi Xiềng Xích - 04.
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:25:04
Lượt xem: 57
Không những không cho, mà trong mấy tháng nghỉ hè tôi còn phải đưa tiền cho nhà, làm cho họ vui vẻ một chút, chỉ để có thể thuận lợi chạy thoát.
Chỉ là có một hôm trời mưa, quán ít khách, ông chủ ngồi trò chuyện với tôi.
"Mạnh Đình, em thi tốt vậy, đăng ký vào trường nào rồi?"
"Đại học H."
Ông ấy thở dài một hơi, "Con gái mà đi xa thế sao!"
Không xa đâu, tôi thầm nói trong lòng, vẫn chưa đủ xa.
Từ lúc tốt nghiệp cấp hai, khi họ muốn gả tôi cho lão già góa vợ trả 10 vạn tiền sính lễ, tôi đã nghĩ đến việc mình nên thi vào trường đại học nào.
Tôi phải tìm một trường ở xa nhà, đã đi thì không quay lại nữa.
Dù sao, nếu trở về thì không biết liệu tôi còn có thể đi nữa không.
Gia đình chỉ biết đến cái lợi trước mắt, cho dù tôi có trốn thoát, tiền tài vẫn khiến lòng người thay đổi, nếu có ai đó lại đưa ra 10 vạn tiền sính lễ, họ có thể ngay lập tức bán tôi đi.
Lần trước là tôi cố lấy lá chắn, nói rằng tôi mới mười lăm, gả đi là phạm pháp, mới làm bố mẹ và lão Lý sợ.
Giờ đã đủ tuổi, không còn cớ nào nữa, tay không bẻ được cẳng chân, xa thật xa vẫn là cách tốt nhất.
Tôi cũng đã chọn ngành học cẩn thận, tìm cách dựa vào "bố lớn" của đất nước.
Muốn hoàn toàn thoát khỏi họ, tôi phải tìm công việc mà không thể liên lạc được.
Nếu vào một công ty bình thường, họ đến gây chuyện, mất mặt là chuyện nhỏ, bị đuổi việc mới không biết phải đi đâu mà khóc.
Cuộc sống mới mà tôi khó nhọc giành lấy, không thể để họ phá hỏng được.
Vì vậy tốt nhất là sau này tôi có thể vào viện nghiên cứu nào đó, loại liên quan đến bí mật quốc gia,
Dù có báo công an rằng tôi mất tích, họ cũng không làm được gì, còn nếu muốn đến nơi làm việc gây rối, họ sẽ bị s.ú.n.g chĩa vào mà đuổi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thoat-khoi-xieng-xich-kvfu/04.html.]
Ông chủ nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, "Thật ngưỡng mộ bố mẹ em, có một cô con gái giỏi như vậy, không như con nhà tôi, không được như ý, chỉ đỗ vào một trường hạng hai."
"Đấy, hôm nay vừa mới nhận được giấy báo nhập học!"
Lời ông ấy khiến tôi đứng sững tại chỗ, da đầu căng ra, mồ hôi lạnh tuôn chảy.
Nguyện vọng đợt hai cũng đã nhận được giấy báo rồi, còn của tôi thì sao?
Tôi vội vàng xin phép ông chủ nghỉ và lên xe buýt trở về nhà.
Về đến nhà, họ đang cãi nhau rất kịch liệt về việc chọn ngành cho em trai 250 điểm.
"Bố, mẹ..."
Họ nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên là cau mày, "Sao giờ này mày lại về?"
"Trốn việc thì ông chủ không trừ lương à, mày về đây làm gì?"
Tôi mở miệng, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, "Giấy báo nhập học của con đâu?"
Trên mặt bố tôi hiện lên một nụ cười nham hiểm, "Giấy báo nhập học à?"
Ông chạm vào cánh tay của mẹ tôi, "Còn không đưa giấy báo nhập học cho cô học sinh giỏi nhà mình."
Mẹ tôi quay người vào phòng lấy ra một tờ giấy, nhưng lại đưa cho bố.
Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, rồi xé nó thành từng mảnh, tung khắp phòng khách.
Khi quay lại trường để lấy hồ sơ, giáo viên chủ nhiệm nhìn tôi mà không kìm được nước mắt, "Mạnh Đình, cuối cùng em cũng vượt qua được rồi."
Sau một tuần kìm nén, thấy cô giáo, tôi không thể nhịn được nữa, ôm chầm lấy cô khóc nức nở, "Nhưng thưa cô, giấy báo nhập học của em bị xé rồi, phải làm sao bây giờ?"
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt cho tôi, dịu dàng như người mẹ trong bài văn điểm 10.
"Không sao đâu, Mạnh Đình, không sao mà."