Thông Linh Sư - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-21 08:00:49
Lượt xem: 5,123
Chúng vây quanh ông cụ, không cho ông ta bước đi.
Lý Lệ hỏi tôi: "Cô có thấy con vật nào ở bên ông cụ không?"
Tôi liếc nhìn, ông cụ này thật sự đã ăn qua rất nhiều loài động vật khác nhau.
Từ mèo, chuột, rắn, đủ loại động vật kỳ lạ, nhiều đến mức có thể viết thành một cuốn sách hướng dẫn động vật.
Anh ta tiếp tục hỏi: "Có con ch.ó trắng nào không?"
Tôi xem xét kỹ rồi nói chắc chắn: "Có đủ thứ, chỉ không thấy chó."
Tôi nhìn Lý Lệ, thấy kỳ lạ. Con rùa nói anh ta là con của chó, Thực Mộng Mô cũng nói anh ta là con của chó.
Lẽ nào anh ta thật sự là con của chó sao?
Không thể nào, chưa nói đến việc cách biệt sinh sản, sau khi quốc gia được xây xựng thì bọn nó cũng đâu thể thành tinh được.
Sự thất vọng thoáng qua trên mặt Lý Lệ.
Đột nhiên, đèn trong phòng bật sáng trở lại.
Có người hét lên.
Hai con khỉ vàng nhỏ không biết bằng cách nào đã được thả ra.
Chúng giương móng vuốt tấn công loạn xạ, làm bị thương rất nhiều người.
Một con khỉ lao thẳng vào mặt ông cụ Lý, móng vuốt nó bám chặt vào mắt ông ta.
Khi tất cả mọi người hoảng loạn, tôi lập tức lao tới, ôm chặt con khỉ nhỏ.
Ban đầu, nó giãy giụa dữ dội, cào xước cả tay tôi.
Tôi không dám buông tay, ôm nó như một đứa trẻ, từ từ dỗ dành.
"Đừng sợ, bé con."
Một lúc sau, con khỉ nhỏ thực sự bình tĩnh lại.
Nó nhìn tôi bằng đôi mắt ướt, như thể đang kể lể sự oan ức, nức nở trong im lặng.
Con khỉ còn lại thấy bạn mình như vậy, cũng nhảy lên vai tôi, dụi mặt vào má tôi.
Mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ Lý vẫn chưa hết sợ hãi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Tôi nhăn mặt, thử rút tay ra nhưng không được, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Ông ta thốt lên: "Cảm ơn đại sư đã cứu mạng!"
Lý Lệ vội vàng chạy tới đỡ cha mình.
Tôi không để ý, chỉ chau mày nói: "Ông cụ Lý, ông..."
Tôi nhìn ông cụ Lý—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thong-linh-su/chuong-10.html.]
"Thôi, tôi không nói nữa, chắc là tôi nhìn nhầm."
Ông cụ Lý lo lắng: "Đại sư, có gì cứ nói thẳng.
"Đúng rồi, vị đại sư này là ai?"
Lý Lệ đáp: "Cha, đây là cao nhân con mời đến, là một âm dương sư, có thể giao tiếp với linh hồn động vật đã khuất."
Ông cụ Lý càng trở nên bất an.
Tôi thở dài: "Ông cụ, ông là người có phúc, nhưng tại sao lại bị nhiều linh hồn động vật quấy nhiễu như vậy?"
Mẹ kế của Lý Lệ, Vương Ái Trân, sắc mặt tái mét: “Cô đang nói linh tinh gì vậy?"
Tôi chỉ vào vai ông cụ Lý: "Chỗ này, có một con tê tê đang bám, mất một vòng vảy."
Rồi tôi chỉ vào cánh tay ông ta: "Ở đây là một con rắn trắng lớn."
Tôi chỉ vào eo ông ta.
Ông cụ trợn tròn mắt: "Ở đó cũng có?"
Tôi: "Không, chỉ là dây quần của ông bị tụt."
...
Tôi nhìn quanh: "Ông cụ, nhiều linh hồn động vật đòi mạng như vậy, e rằng ông không còn sống được lâu nữa."
Ông cụ Lý lúc này đã bình tĩnh lại, không mấy để tâm:
"Tôi có Thực Mộng Mô bảo vệ.
"Cô bé, cô không biết rồi, nó có thể xua đuổi tà ma."
Quản gia vội vàng chạy tới: "Thưa ông, không xong rồi. Thực Mộng Mô vừa kéo nhị thiếu gia xuống hồ.
"Tôi đã cho người vớt lên, nhưng nhị thiếu gia vẫn... hôn mê bất tỉnh."
Vương Ái Trân đưa tay lên trán, suýt ngất xỉu.
Ông cụ Lý cũng tái mặt: "Còn Thực Mộng Mô của tôi thì sao?"
Quản gia ấp úng: "Không thấy đâu cả, dường như nó rơi xuống nước thì đã biến mất..."
Tôi kiểm tra mắt Lý Thiên Tứ: "Bị linh hồn khỉ ám, chắc là cậu ta đã g.i.ế.c không ít khỉ. Nếu không đưa hồn về, có lẽ dù tỉnh lại, cậu ta cũng sẽ trở thành một kẻ ngốc."
Tôi giả vờ khó xử: "Không còn Thực Mộng Mô, chỉ có chó mới trấn áp được linh hồn khỉ.
"Ông có nuôi con ch.ó nào lớn lên bên mình, hoặc thứ gì mang khí của chó cũng được."
Ông cụ Lý tái mặt: "Trong sân này cái gì cũng có, chỉ là không có chó."
Tôi tiếc nuối: "Vậy thì tôi không giúp được, nếu trong mười phút không tìm ra được, thì không cứu được nữa."
Vương Ái Trân đẩy ông cụ Lý sang một bên, chỉ vào Lý Lệ: "Nó được nuôi lớn bởi chó, có tính không?
"Con chó nuôi nó đến giờ vẫn còn bị nhốt dưới hầm.
"Ông già kia, nếu ông không cứu con trai tôi, thì đừng cản tôi tự cứu lấy nó."