Thông ninh tuế nguyệt - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-06-05 19:47:43
Lượt xem: 32
Tôi đã có linh cảm, sau khi rửa mặt lập tức mở laptop, chuẩn bị toàn bộ hỏa lực khai hỏa một trận.
Chương 1: Về nước
Chương 2: Bảy ngày xa cách
Đùa chút thôi, tôi vẫn phải viết cho nghiêm chỉnh. Sau buổi tối hôm qua, linh cảm tuôn trào như suối, tôi nhanh chóng gõ chữ.
"Lập Hạ, ăn cơm đi." Cận Yến Từ vào phòng khách, tôi bị giọng nói làm giật mình, chột dạ nhìn đối phương, bèn đóng laptop lại, đi tới bàn an.
"Wow, anh còn biết nấu cơm hả?" Tôi gắp một cái trứng chần cho vào miệng, mắt chợt sáng lên. Phải biết rằng khi Cận Yến Từ còn ở trong nước, hai chúng tôi thuê nhà trọ, toàn phải gọi đồ ăn ngoài. Có lần tôi đề cập muốn ăn cơm do chính tay anh làm, lúc đó tài nấu ăn của anh một lời khó nói hết, nên tôi không cho anh nấu ăn nữa.
"Anh học vì cô gái nào à?" Tôi nghi ngờ, nhíu mày.
"Học vì em." Mặt anh không biến sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thong-ninh-tue-nguyet/chuong-21.html.]
"Có quỷ mới tin anh." Tôi hừ một tiếng, càng nhai mạnh quả trứng chần hơn.
Ăn cơm xong, Cận Yến Từ định đi làm. Trước khi đi anh còn hỏi tôi có thế sống chung với anh được không, tôi sợ anh đọc được tiểu thuyết do tôi viết về câu chuyện của chúng tôi nên lấy lý do thỉnh thoảng sẽ điện thoại video với chồng để từ chối. Ngăn chặn vẻ mặt bất mãn của anh ở ngoài cửa, tôi hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên nụ cười đầy âm mưu, "A! Trời ơi! Đê tài truy thê đang ở trước mắt tôi rồi!"
Tôi bắt đầu gõ phím điên cuồng, viết về sự trở lại của nam chính Phó Tinh Thần.
[Phó Tinh Thần kéo vali, tháo kính râm, đưng ở sân bay, nở nụ cười, khẽ nói: "Anh về rồi."]
Viết đến đây, tôi dừng lại, trì hoãn bản thảo tận một tháng mới lên chương mới, để tôi xem độc giả nói gì nào.
"A a a! Lập Hạ đừng chỉ lo đắm chìm trong tình yêu mà quên lên phần mới nha!!!"
"Sau ngọt ngào là đau thương! Tôi phải gửi con d.a.o tới chỗ Lập Hạ thôi! Mau đưa địa chỉ đâyyy!"
"Quá trời rồi, hơn một tháng, mèo nhà tôi không được đọc truyện mà đói đến nỗi gầy nhom..."
Tôi giật giật khóe miệng, mấy độc giả này vẫn hài hước như ngày nào.