Thư Nghi - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-18 16:15:23
Lượt xem: 425
Tạ Viện Viện sững người, sau đó ngước nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi vẫn giữ nguyên biểu cảm. Bỏ ra một ít tiền để Tạ Viện Viện không can thiệp vào chuyện nhà họ Tạ nữa, rất xứng đáng.
Hiện tại, Tạ Viện Viện không phải là mối đe dọa, nhưng sau này, nếu có kẻ nào đó lợi dụng danh nghĩa của cô ta để hoạt động trong nhà họ Tạ thì sẽ rất rắc rối.
Nhưng nếu Tạ Viện Viện có tham vọng, không chịu ký vào thỏa thuận, tôi có cả vạn cách để khiến cô ta hoàn toàn rời khỏi nhà họ Tạ.
Một lúc sau, Tạ Viện Viện nắm chặt lấy tay tôi, vội vàng nói: "Em đồng ý! Em đồng ý ký! Đưa thỏa thuận đây, em ký ngay!"
Nghe cô ta nói vậy, tôi hài lòng mỉm cười.
Chỉ riêng số trang sức Tạ Văn Viễn mua cho cô ta đã trị giá hơn năm mươi triệu rồi.
Cộng thêm tiền mặt và bất động sản tôi cho, chỉ cần cô ta an phận thủ thường thì số tài sản đó đủ để cô ta sống thoải mái cả đời ở Bắc Kinh.
Mùa tựu trường đến, sau khi tiễn Tạ Viện Viện đi du học, tôi bắt đầu xử lý số cổ phần và tài sản được thừa kế từ Tạ Văn Viễn.
Cuộc hôn nhân thương mại này tuy ngắn ngủi nhưng xét về góc độ kinh doanh, tôi thực sự thu được rất nhiều lợi ích.
Tuy phần lớn cổ phần nằm trong tay Tạ Cảnh Văn, nhưng số cổ phần tôi nắm giữ cũng đủ để tôi tham gia hội đồng quản trị.
Hôm đến Tạ thị, tôi gặp Tạ Cảnh Văn.
Anh ta trông rất lịch lãm, tươi cười chào hỏi tôi và mời tôi đi uống cà phê.
Tôi đồng ý.
Tại quán cà phê dưới tòa nhà công ty, Tạ Cảnh Văn bưng hai ly cà phê vừa pha đến chỗ tôi.
Tôi nhận lấy cà phê rồi mỉm cười: “Tôi cứ tưởng anh sẽ mời tôi đến một nơi sang trọng hơn chứ."
Tạ Cảnh Văn mỉm cười lắc đầu, ngồi xuống ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên khuôn mặt hắn, rõ ràng là một khung cảnh tươi sáng, nhưng tôi lại thấy hắn có chút buồn.
Một lúc sau, Tạ Cảnh Văn ngẩn người nói: "Hồi bé, khi đi học, tôi thường đi ngang qua đây và nhìn những nhân viên văn phòng làm việc bên trong qua cửa sổ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thu-nghi/chuong-12.html.]
"Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng sau này mình sẽ làm việc ở đây, kiếm tiền nuôi mẹ."
"Sau này, tôi đã trở thành chủ nhân của nơi này, nhưng mẹ tôi lại không còn nữa."
Nghe anh ta nói vậy, tôi im lặng.
Cách đây không lâu, Tạ Cảnh Văn đã lật lại vụ án của mẹ mình, yêu cầu tòa án xét xử lại.
Hắn nói rằng mẹ mình không phải c.h.ế.t vì tai nạn mà đã bị bà già họ Tạ g.i.ế.c hại.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hắn đã đưa ra những bằng chứng rất thuyết phục, sự thật không thể chối cãi.
Bà già họ Tạ phạm tội cố ý g.i.ế.c người, cộng thêm nhiều tội danh khác, tội chồng thêm tội, nhẹ thì phải ngồi tù, nặng thì có thể tử hình.
Cảnh tù tội là không thể tránh khỏi.
Cả đời bà ta toan tính, cuối cùng gia sản lại rơi vào tay đứa con riêng.
Không biết bà ta sẽ nghĩ gì đây?
Lúc này, Tạ Cảnh Văn mới hoàn hồn, nhìn tôi với vẻ mặt áy náy: "Để Tổng giám đốc Thẩm chê cười rồi."
Tôi xua tay, anh ta nói tiếp: "Lần này tổng giám đốc Thẩm đã giúp tôi một việc lớn như vậy, sau này cô có nhu cầu gì ở Bắc Kinh, cứ việc tìm tôi."
"Tuy rằng những tranh đấu nội bộ trong Tạ thị vẫn chưa kết thúc, nhưng may mắn là khi còn làm giám đốc điều hành, tôi cũng tích lũy được một số mối quan hệ, nên tạm thời có thể kiểm soát được tình hình."
"Chúng ta, đến đây thôi."
Nói xong, anh ta lại đứng dậy chào tạm biệt tôi.
Sau khi anh ta rời đi, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng sớm mùa thu ở Bắc Kinh thật rực rỡ, cây cối xanh tươi, khắp nơi đều tràn đầy sức sống.
Đến Bắc Kinh hơn nửa năm rồi. Tôi đã phát triển một công ty mới, bước chân vào hội đồng quản trị của Tạ thị. Tương lai của tôi chỉ mới bắt đầu.
(Hết)