Thứ Nữ Trùng Sinh - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-31 10:05:51
Lượt xem: 524
Ba ngày sau ngày cưới.
Vu Minh Dương, vì ta đã hứa sẽ cho hắn tất cả nha hoàn khi hắn bình phục, nên dạo này hắn rất nhiệt tình với ta.
Loại đàn ông như hắn, quen lăn lộn trong chốn phong hoa, là chuyên gia lấy lòng phụ nữ.
Những lời ngọt ngào, cử chỉ săn sóc, cứ như từng lưỡi d.a.o nung đỏ, khiến Tạ Chiêu và Thôi Vân Dao đứng nhìn mà mắt rực lên.
Thôi Vân Dao giờ đây tiều tụy, gương mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng chẳng còn chút kiêu hãnh ngày nào, khiến đích mẫu cũng phải kinh ngạc khi chạm vào tay nàng.
Đích mẫu thấy có điều gì không ổn, bèn lấy cớ cần bàn riêng chuyện, kéo ta và Thôi Vân Dao ra sau vườn.
Bị bỏ mặc dưới gốc cây hồi lâu, cuối cùng Thôi Vân Dao bước ra với đôi mắt hoe đỏ.
Chúng ta đứng cạnh nhau, và ta khẽ giọng, chỉ vừa đủ để hai chúng ta nghe:
“Chẳng lẽ tỷ tỷ thấy không thoải mái? Sao đi lại trông lạ thế? Hay đêm tân hôn thế tử đã quá đà?
“Còn nếu nói về sự chu đáo thì phu quân ta mới là người xứng đáng để thế tử học hỏi. Dù mang tiếng là kẻ trăng hoa, chàng lại rất yêu thương ta.
“Ở Vu gia, ta chẳng phải chịu một phép tắc nào, ngay cả thuốc bổ của cung cũng được mang đến cho ta không ít.
“Chàng vẫn nghĩ mình đối xử với ta chưa đủ tốt đấy. Tỷ xem, chiếc vòng gia truyền trên tay ta, nặng đến nỗi ta còn không nhấc nổi.”
Ta nói từng câu như muốn khơi sâu thêm vết thương của nàng.
Ban đêm, nàng bị Tạ Chiêu hành hạ đến kiệt sức; ban ngày, Tạ mẫu lại bắt nàng đứng nghiêm để học quy tắc, cả nửa ngày mới được nghỉ. Chưa kể đến Tạ Tinh Nguyệt, muội muội của Tạ Chiêu, cũng không ngừng kiếm cớ gây chuyện.
Ngày qua ngày, nàng bị đày đọa không ngừng nghỉ, còn niềm hạnh phúc ta có được như từng nhát d.a.o đ.â.m vào lòng khiến nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Thấy mặt nàng tái xanh, ta khẽ vuốt chiếc trâm vàng mà hoàng thượng ban tặng, mỉm cười:
“Thế nên, ai là con đích hay thứ xuất, hay ai cao quý hơn ai rốt cuộc cũng chẳng quan trọng bằng vận mệnh.
“Ta sinh ra vốn mang mệnh giàu sang, chẳng ai có thể cướp đi.”
Không đợi câu trả lời, ta phủi tay áo bước đi trước.
Thôi Vân Dao đứng phía sau, nghiến răng, xé nát khăn tay, như thể từ bé đến giờ chỉ cần thấy ta được hạnh phúc là muốn hủy hoại ngay tất cả.
Đến khi bữa cơm kết thúc, phụ thân mời cả nhà đến phòng trà.
Nàng biết cơ hội của mình đã tới.
---
Trong phòng trà, Tạ Chiêu đang cùng phụ thân ta đánh cờ, từng lời nói của ông đều đầy vẻ nhún nhường, cầu mong thế tử nể tình mà đối xử tử tế với bảo bối của ông.
Nhất Phiến Băng Tâm
Còn ta, chỉ là một thứ nữ, ở cùng với Vu Minh Dương, người mà ông xem nhẹ, nên ông chẳng bận tâm đến ta.
Ta cùng Vu Minh Dương, tay cầm chung cần câu, ngồi bên hồ trò chuyện vui vẻ dưới ánh mắt tức tối của Tạ Chiêu.
Vì sức khỏe yếu, trán hắn lấm tấm mồ hôi, ta nhẹ nhàng giúp hắn lau khô.
Hắn hôn lên má ta, thì thầm:
“Mai hết thuốc, phu quân nhất định sẽ bù đắp cho nàng. Thời Nghi của ta, phu quân mong mãi rồi.”
Dù trong lòng chán ghét, ta vẫn đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c hắn, trách yêu:
“Phu quân thật là, nói mấy lời không đứng đắn ban ngày thế này, ta không thèm quan tâm nữa.”
Ta giả vờ bỏ đi, hắn lại kéo ta lại gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thu-nu-trung-sinh/9.html.]
“Ngoan nào! Để ta ôm một chút. Đã hai tháng ta chưa gần gũi ai, sắp phát điên rồi.”
Hắn ôm ghì lấy ta, cắn nhẹ vào cổ.
Dù cơn đau nhói cùng mùi tanh của m.á.u tràn đến, ta vẫn cắn răng chịu, chiều theo thói xấu của hắn, rồi đỏ mặt khiêu khích nhìn về phía Thôi Vân Dao.
Thấy Tạ Chiêu cùng Thôi Vân Dao tức tối đến nắm chặt tay, ta mãn nguyện đẩy Vu Minh Dương ra:
“Nếu tỷ thấy, chắc tỷ trách ta thất lễ mất.”
Vu Minh Dương thấy ta buông ra, đ.â.m bực mình, liền lớn tiếng nói với Thôi Vân Dao:
“Quy củ gì chứ? Hay là đến khi trèo lên giường tiểu vương gia, bị vương phi xé áo tát bôm bốp vào mặt thì mới có quy củ?”
Thôi Vân Dao mặt tái mét, nhìn Tạ Chiêu đang căm giận, cả người run rẩy.
Dù sao ai cũng biết Thôi Vân Dao từng bị vương phi tát và lột sạch áo, chỉ là công chúa che đậy chuyện này, nên Tạ Chiêu chưa hay biết.
“A Dao, phu quân đây mệt rồi, mau đưa ta đến khuê phòng cũ của nàng để nghỉ ngơi một lát.”
Thôi Vân Dao mặt mày tái xanh, ngập ngừng từ chối:
“Ta… ta sẽ để nha hoàn đưa chàng qua, dù sao cũng phải ở lại chăm sóc muội muội và muội phu.”
Nàng lén nhìn ta như cầu cứu.
Ta mỉm cười, dịu dàng lắc đầu:
“Người nhà cả mà, sao cần phiền hà vậy. Tỷ mau đi đi.”
Vu Minh Dương, chỉ mong nàng đi khuất để có thể lợi dụng ta, cũng hùa theo:
“Mau lên nào, chậm quá lại làm cá của ta sợ.”
Tạ Chiêu kéo nàng vào lòng.
Thôi Vân Dao run rẩy, toàn thân như bị đóng băng.
Nhưng Tạ Chiêu khẽ cắn tai nàng, lạnh lùng:
“Sao vậy, chẳng lẽ nàng không nghe lời phu quân? Muốn bị trừng phạt không?”
“Không, xin đừng!”
“Vậy thì ngoan ngoãn một chút, đừng gây rối.”
Thôi Vân Dao c.h.ế.t lặng, bị Tạ Chiêu đẩy đi.
Vu Minh Dương lắc đầu, thở dài:
“Tạ thế tử mất hai chân, nhưng cái còn lại dẻo dai quá, ban ngày ban mặt cũng phải thể hiện cho bằng được.”
Rồi hắn nhìn ta với ánh mắt khó chịu:
“Nương tử ngoan của ta…”
“Phu quân à,” ta khẽ nắm lấy bàn tay đang giơ ra của hắn, nhẹ nhàng:
“Nếu chàng không ngại phiền phức, ta chiều chàng.”
Nghe vậy, hắn đ.â.m ra sợ hãi, vội rút tay lại, lẩm bẩm:
“Giả bộ trong sạch làm gì, đợi ta khỏe lại, sẽ khiến nàng phải cầu xin tha thứ.”