Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thủ Quả Xong Ta Toàn Thắng Vẻ Vang - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:51:16
Lượt xem: 2,296

 

                                                                                                          

“Cứu hỏa đi!”

 

Tiếng người huyên náo làm ta lập tức tỉnh táo lại.

 

Nghĩ đến những gì người nhà họ Tào đã làm với ta ở kiếp trước, ta ngay lập tức vòng qua phía bên, khóa chặt cửa nhỏ lại.

 

Kiếp trước, Tào Vân Thanh chính là trốn qua cửa nhỏ này mà thoát.

 

Kiếp này, ta để hắn bị thiêu đến chẳng còn mảnh vụn.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, ta nhanh chóng lui về phía cửa trước.

 

“Đừng ngăn ta! Vân Thanh còn ở bên trong, dù chếc ta cũng phải vào cứu hắn!”

 

Bà mẹ chồng dẫn theo gia nhân tới, nghe thấy tiếng hô của ta thì sững người.

 

Kiếp trước, bà cũng đến vào lúc này.

 

Khi đó ta vừa tỉnh lại, chưa kịp phản ứng.

 

Nghe bà nói nhà cháy, phu quân vì cứu ta mà bị mắc kẹt trong lửa.

 

Những ngày tháng sau đó, bà ta gán cho ta cái mũ sát phu, mượn cớ này mà hành hạ ta suốt phần đời còn lại.

 

Lần này, ta không thể để bà ta thao túng, phải đoạt thế chủ động.

 

Thấy ta định lao vào biển lửa, lo sợ ta phát hiện ra chân tướng, mẹ chồng vội vàng hô lớn:

 

“Mau ngăn nó lại!”

 

Ta đẩy gia nhân ra, giận dữ quát:

 

“Mẹ cứ yên tâm, dù có phải hy sinh tính mạng, con cũng sẽ bảo vệ Vân Thanh an toàn!”

 

Mọi người xung quanh nghe rõ mồn một, ánh mắt nhìn ta đầy ngưỡng mộ.

 

Tào Vân Thanh muốn nhờ ơn cứu mạng để giam cầm ta trong hậu viện Tào gia, bắt ta làm trâu ngựa cho hắn suốt đời.

 

Ta sẽ thành toàn cho hắn.

 

Nhưng kiếp này, ta sẽ là người ban ơn.

 

2

 

Mẹ chồng là người biết rõ chuyện giả chếc của Tào Vân Thanh.

 

Con trai bà bày ra ván cờ lớn như vậy, bà ta tất nhiên không để ta phá hoại:

 

“Người đâu, đưa tân nương xuống nghỉ ngơi đi.”

 

Mục đích của ta đã đạt được, liền thuận thế để nha hoàn kéo ra ngoài.

 

Ngọn lửa lần này lớn hơn kiếp trước không ít, dù Tào Vân Thanh không chếc cũng phải cháy thành tàn phế.

 

Hôm sau, ta đang mơ màng thì Thu Cúc đến gọi dậy:

 

“Tiểu thư, đại quan nhân không còn nữa rồi.”

 

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, ta cùng Thu Cúc vội vàng tới tiền sảnh.

 

Vừa thấy ta xuất hiện, mẹ chồng đã trừng mắt đầy căm hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thu-qua-xong-ta-toan-thang-ve-vang/phan-1.html.]

 

Ta không để bà ta kịp nói gì, liền lao thẳng tới quan tài:

 

“Vân Thanh, đều là lỗi của ta, ta đã không thể cứu chàng ra. Hãy để ta theo chàng đi, ta không muốn sống nữa.”

 

Ta nhất định phải làm loạn, làm cho mọi người đều biết.

 

Là Tào gia phụ bạc ta.

 

Là Tào Vân Thanh hại ta phải thủ tiết, chứ không phải hắn vì cứu ta mà chếc, khiến ta bị mang tiếng xấu sát phu suốt đời.

 

Mẹ chồng định thần lại, liền quát lớn:

 

“Đồ sao chổi, tất cả đều tại ngươi...”

 

Chưa đợi bà ta nói hết câu, ta điên cuồng túm lấy cổ áo bà, bóp chặt cổ và lay mạnh:

 

“Tại sao lại ngăn cản con cứu Vân Thanh?”

 

Mẹ chồng bị ta lắc đến trắng bệch cả mặt, sắp ngất đến nơi, người xung quanh mới xông vào kéo ta ra.

 

Ta thực sự muốn g.i.ế.c chếc lão độc phụ này.

 

Kiếp trước, sau khi Tào Vân Thanh giả chếc, bà ta đã hành hạ ta suốt quãng đời còn lại.

 

Mối thù này ta nhất định phải trả.

 

Giết chếc bà ta thì quá nhẹ nhàng, ta phải khiến bà sống không bằng chếc.

 

Sau khi hít được một hơi thở, bà ta chỉ tay mắng ta:

 

“Đồ đại nghịch bất đạo, dám mưu hại mẹ chồng. Các người còn đứng đó làm gì, mau kéo nó ra ngoài đánh chếc đi.”

 

Cơn điên của ta lại bộc phát:

 

“Vân Thanh một mình xuống suối vàng cô độc lắm, ta sẽ đi theo chàng!”

 

Tào Vân Thanh cưới ta vì gia sản nhà mẹ ta.

 

Người nhà họ Tào làm sao nỡ để ta chếc chứ?

 

Thấy ta thực sự định lao đầu vào tường, người nhà họ Tào liền vội vàng ngăn cản.

 

Mẹ chồng không ngờ ta lại làm thật, sợ đến tái xanh mặt, không dám lên tiếng nữa.

 

Ta làm loạn một hồi, thấy đủ rồi, liền thuận theo ý họ mà dừng lại nghỉ ngơi.

 

Khi đã nghỉ ngơi xong, không đợi mẹ chồng nhắc nhở, ta liền tự mình đứng ra nói:

 

“Giờ Vân Thanh không còn, ta là quả phụ phải thay chàng gánh vác cả Tào gia.”

 

Mặt mẹ chồng tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng thì không biết vui sướng bao nhiêu:

 

“Con có tấm lòng như vậy, ta đương nhiên phải thành toàn cho con.”

 

Kiếp trước sau khi ta quản gia, mới phát hiện ra Tào gia thật sự thảm hại đến mức nào.

 

Lễ cưới của Tào Vân Thanh với ta thực ra là mượn, để lại cho ta chỉ toàn là nợ nần, bất đắc dĩ ta phải dùng sính lễ để lấp đầy chỗ trống.

 

Kiếp này, muốn ta bù đắp ư, nằm mơ đi!

 

Ta nắm quyền thì tất nhiên phải là ta làm chủ.

 

Từ giờ trở đi, chính là khởi đầu cho ác mộng của người nhà họ Tào.

Loading...