Thủ Quả Xong Ta Toàn Thắng Vẻ Vang - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:52:54
Lượt xem: 2,859
8
Dù việc giả chếc có lùm xùm đến đâu, thì cũng vẫn là chuyện nhà họ Tào, chỉ cần trưởng tộc và trưởng lão trong họ làm chủ là được.
Nhưng nếu báo quan lên công đường, thì chuyện này không còn là việc riêng nữa.
Một khi điều tra ra Tào Vân Thanh giả chếc lừa hôn là thật, chuyện hắn bị xử phạt chỉ là chuyện nhỏ, còn kéo theo cả dòng họ Tào thì mới phiền phức.
Xảy ra chuyện mất mặt thế này, thì nhà họ Tào sẽ mãi mang vết nhơ, không bao giờ gột sạch được.
Sau này con cháu nhà họ Tào làm sao thi cử đỗ đạt, còn con gái nhà họ Tào làm sao gả vào những gia đình danh giá?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta lấy cái chếc ra thề, khiến trưởng tộc họ Tào sợ hãi đến mức kinh hoàng:
"Tuyệt đối không thể báo quan!"
Ta nghiêm túc nhìn ông ta:
"Tại sao không thể, chẳng lẽ giả chếc là thật?"
Trưởng tộc quát lớn:
"Tào Vân Thanh đã chếc, ta lấy toàn bộ gia tộc họ Tào ra làm chứng. Này tân nương, từ nay về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa."
Ta lặng lẽ gật đầu, trong lòng thì cười thầm.
Với lời nói của trưởng tộc, từ nay trở đi, trên đời sẽ không còn Tào Vân Thanh.
Mẹ chồng vu oan ta không thành, trưởng tộc họ Tào cũng nhìn ra phòng này có uẩn khúc, sợ vướng vào rắc rối.
Thấy ta đã nhận lời, mọi người liền vội vàng rời đi.
Vở kịch đã diễn xong, thì cũng cần có người thu dọn sân khấu chứ!
Ta nhìn theo bóng lưng vội vã của Tào Tân Ninh, lạnh giọng gọi lại:
"Vội vàng chạy đi đâu thế?"
9
Thằng nhãi này còn dám mắng ta rồi định bỏ chạy?
Ta lập tức lấy cớ hắn không tôn trọng trưởng bối, phạt hắn quỳ ở tông từ.
Tào Tân Ninh không phục, nghênh cổ lên cãi lại:
"Thím dựa vào đâu mà phạt ta?"
Ta cười lạnh: "Dựa vào việc ta đang quản gia."
Hắn tức giận la hét:
"Ta không phục!"
Ta không quan tâm hắn có phục hay không, liền bảo Thu Cúc gọi hai gia nhân trẻ khỏe đến, đè hắn xuống:
"Trông nom cậu chủ cho tốt, bao giờ nhận sai thì mới được cho ăn."
Ngay từ ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, ta đã nhờ nhà mẹ đẻ gửi hai gia nhân đến hỗ trợ.
Vừa mới dọa trưởng tộc và trưởng lão chạy đi, sau này bọn họ cũng chẳng dám dễ dàng can thiệp vào chuyện phòng này nữa.
Bọn gia nhân cũ của Tào gia gần như đã chạy hết, giờ chỉ còn lại vài người là thân tín của ta.
Cả cái phủ họ Tào to lớn thế này, cho dù Tào Tân Ninh có kêu rát cổ họng cũng chẳng ích gì.
Tào Tân Ninh giãy giụa không thành, liền cầu cứu bà nội:
"Bà nội, cứu con với!"
Ta ra hiệu cho gia nhân, họ liền nhanh chóng lôi hắn đi.
Mẹ chồng lo lắng, đập tay lên đùi hét lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thu-qua-xong-ta-toan-thang-ve-vang/phan-5.html.]
"Độc phụ! Ngươi thật độc ác, ta phải…"
Không đợi bà ta nói hết, ta liền lạnh lùng cắt ngang:
"Trưởng tộc vừa mới rời đi, chẳng lẽ mẹ định gọi ông ấy quay lại, hay là định báo quan?"
Mẹ chồng lập tức im bặt.
Bà ta không chỉ có mỗi Tào Vân Thanh là con trai, còn có một đứa con gái đã gả vào Hầu phủ.
Đó mới là niềm hy vọng thực sự của nhà họ Tào.
Chuyện Tào Vân Thanh giả chếc là cái thóp lớn trong tay ta, bà ta có dám gây chuyện không?
"Mẹ à, người lớn tuổi rồi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
"Bây giờ con đang quản gia, hậu viện này con sẽ lo liệu ổn thỏa, người không cần lo lắng."
Ta quản gia của phủ họ Tào, không nghe lời thì sẽ phải chịu đòn.
Con d.a.o này là do chính tay họ trao cho ta, thì đừng trách ta xuống tay không nương tình.
10
"Đại cô nương trở về rồi, lão phu nhân mời người sang một chuyến."
Nghe gia nhân bẩm báo xong, ta liền đứng dậy đến tiền sảnh.
Kiếp trước, vị đại tiểu thư nhà họ Tào – Tào Vân Huệ, gả vào Hầu phủ – đã không ít lần khiến ta phải chịu tội.
Hầu phủ tuy danh tiếng lẫy lừng, nhưng nội khố thì rỗng tuếch.
Nàng ta lấy chồng là đệ đệ của thế tử Hầu phủ, không phải là người kế thừa tước vị.
Vì muốn giữ được chỗ đứng trong Hầu phủ, nàng ta không ngừng ngửa tay xin tiền từ nhà mẹ đẻ.
Còn ta thì không ngừng cung cấp cho nàng, nàng ta đem tiền của ta đi lấy lòng nhà chồng, ngày thường còn không ngừng châm chọc, mỉa mai ta.
Điều đáng ghét nhất là kiếp trước, khi Tào Vân Thanh giả chếc quay về, chính vị đại cô nương này đã mượn thế lực của Hầu phủ mà trên dưới đe ép, khiến ta kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Ta còn chưa tìm nàng tính sổ, nàng đã tự dâng lên cửa.
Tốt lắm!
Ta vừa bước vào chính sảnh, Tào Vân Huệ liền xông đến chỉ trích:
"Lưu Văn Quân, ngươi ngược đãi mẹ chồng, hành hạ cháu trai, ngươi nhận tội hay không?"
Ta khẽ cười một tiếng:
"Nhận chứ."
Tào Vân Huệ sững sờ một lát.
Sau đó nàng trừng mắt nhìn ta với ánh mắt đầy căm phẫn:
"Đồ phụ nữ hạ tiện, xuất thân thương nhân đê tiện, ngươi không xứng đứng ngang hàng với những người như ta."
Nàng mắng ta, ta không thèm chấp, còn hợp tác gật đầu:
"Tiểu cô nói đúng, ta làm sao có thể so sánh với người rộng lượng như tiểu cô. Dù sao phu quân của ta đã mất, không còn cơ hội hưởng phúc tam thê tứ thiếp như phu quân tiểu cô nữa."
Phu quân của Tào Vân Huệ đam mê tửu sắc, không chỉ sủng thiếp diệt thê, còn thích cảnh tam thê đồng phòng, hưởng thụ cái gọi là "tề nhân chi phúc."
Nhà họ Tào tuy không sánh bằng Hầu phủ, nhưng tổ tiên vẫn là những người trong sạch.
Tào Vân Huệ sợ mất danh dự của tiểu thiếu phu nhân Hầu phủ, không dám làm ầm ĩ, nhưng sau lưng thì để mặc người đời cười nhạo.
Kiếp trước ta từng khuyên nàng hòa ly, nàng lại cho ta một bạt tai, mắng ta lòng dạ xấu xa, nói ta ghen tỵ với nàng.
Giờ đây trước mặt mọi người, ta lột trần tấm màn che đậy đó, mặt mũi lẫn thể diện của nàng đều mất sạch.
Tào Vân Huệ tức giận đến nhảy dựng lên:
"Đồ tiện nhân, ngươi nói bậy bạ gì thế? Ta sẽ xé nát miệng ngươi!"